5.
Ông Cảnh Vũ ngồi trong nhuyễn tháp vuốt v3 bụng, hốc mắt ướŧ áŧ, đuôi mắt phiến hồng.
Chuyện thấy máu, là Ông Cảnh Vũ kêu Minh Nguyệt nói dối đại phu.
Đại phu nghe thấy lời này, liền nói nàng có dấu hiệu sinh non, kêu nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tránh mệt nhọc cũng như nghĩ ngợi nhiều.
Nghỉ ngơi trên giường năm ngày, mạch tượng ổn mới có thể xuống giường đi lại.
Ông Cảnh Vũ thấy máu cũng không phải tối qua mà là tối hôm nay.
Thời điểm Tạ Quyết còn ở phủ, hai bà mụ kia còn biết thu liễm chút.
Nhưng hắn ở trong quân, cần một tháng mới có thể trở về, nàng ở trong phủ lúc đó thế lực đơn bạc, không có chỗ dựa, đến cả hạ nhân cũng xem thường nàng.
Lão thái thái cùng thái hậu có quan hệ tỷ muội tốt, có thể mời được ma ma giáo dưỡng từ trong cung tới, nhưng vẫn đi đem đám ma ma bên cạnh dạy giáo dưỡng cho nàng. Đến tột cùng vẫn là muốn lập uy.
Chuyện này là nói cho nàng biết, chả sợ việc cha nàng có ơn cứu mạng hầu gia, nay các nàng đã lấy ân để ép hôn, ân tình đó coi như xong, qua đó cũng đừng vọng tưởng bay lên cành phượng hoàng. Bây giờ đã bước chân vào hầu phủ, thì phải chịu quản giáo của hầu phủ.
Lại nói đến, hạ nhân trong phủ đối với người chủ mẫu là nàng như nào thì chưa biết, nhưng nhìn qua hai bà mụ không có một chút tôn kính nào với nàng.
Tạ Quyết không ở phủ, lại có lão thái thái ở bên trên, hai bà mụ như cá gặp nước, càng không biết thân biết phận.
Mặc kệ thân thể nàng khó chịu, vẫn phải xuống giường.
Buổi sáng học lễ nghi hai canh giờ, nhưng chỉ được nghỉ ngơi có nửa khắc.
Buổi chiều phải đứng để học « Nữ giới » cùng « Luận nữ nhi ».
Cả ngày phải đứng bốn canh giờ, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, buổi tối liền thấy máu.
Nàng chỉ cho là nguyệt sự tới, liền đi ngủ, hôm sau dậy học quy củ lễ nghi tiếp.
Mấy ngày như vậy liền sinh non.
Suy nghĩ một lát, Phồn Tinh bỗng nói: “ Nương tử, lão phu nhân đang đến ”
Ông Cảnh Vũ lấy lại tinh thần, trầm ngâm một giây, liền nói: “ Nói là ta đã tỉnh, nhưng lại khóc nên ngủ thϊếp đi ”
Phồn Tinh “ồ” một tiếng đầy vui vẻ, đang muốn quay người đi, lại lo lắng quay lại hỏi: “ Nương tử còn thấy chỗ nào khó chịu không? ”
Ông Cảnh Vũ là người tính tình dịu dàng. Chống lại ánh mắt của Phồn Tinh liền cười nói: “ Ta không sao, thấy máu là ta lừa đại phu ”
Ông Cảnh Vũ động thai khí là thật, nhưng còn chưa ra máu. Đại phu cũng nói không quá nghiêm trọng, chính nàng cũng cảm thấy bụng không còn đau mấy, thậm chí là không còn đau nữa.
Phồn Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ở sân sát vách nhìn thấy nương tử hôn mê, suýt chút nữa đem nàng doạ chết khϊếp.
Tại lúc đại phu bắt mạch, Phồn Tinh khóc đến bù lu bù loa, Minh Nguyệt vẫn là nhịn không được, kéo nàng đến nói chuyện nương tử giả ngất xỉu, nàng lúc ấy mới ngừng khóc.
Nhưng nghe được nương tử có thai, lại động thai khí, khiến nàng vẫn hoảng sợ lùi vào một góc rơi lệ.
Phồn Tinh khóc có chút nhiều, hai mắt đều sưng đỏ.
Tại lúc Phồn Tinh rời đi, Ông Cảnh Vũ lại dịu dàng nói: “ Tối nấu lấy hai quả trứng đắp lên mắt, mai liền không còn sưng nữa ”
Phồn Tinh sờ sờ mắt mình, ngây ngốc cười một tiếng liền xoay người rời đi.
Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh đều đi theo hầu hạ nàng từ nhỏ.
Nha đầu Minh Nguyệt cơ trí thông minh, nha đầu Phồn Tinh thật thà hiểu chuyện. Từ khi Tạ Quyết mất, cả hai đều bầu bạn bên cạnh nàng.
Sau các nàng tầm hai mươi tuổi, Ông Cảnh Vũ tìm mối hôn sự cho các nàng, lại vẫn để các nàng làm quản sự cô cô của hầu phủ.
Trước lúc quay trở về nàng lúc đó cũng đã hai mươi năm tuổi, bây giờ lại quay về năm mười bảy tuổi.
Trong lúc suy nghĩ, nghe thấy âm thanh liền biết lão thái thái tới, cũng nghe được Phồn Tinh nói nàng khóc đến ngủ thϊếp đi.
Lão thái thái chống quải trượng đứng ở bên ngoài, lúc này đi vào trong phòng, nhìn gian phòng của đại phu, ra hiệu cho Hỉ Thước.
Hỉ Thước hiểu ý, đi mời đại phu đến.
Đại phu đi tới, lão thái thái gấp gáp hỏi: “ Hài tử như thế nào? ”
Nghe được câu đầu tiên lão thái thái hỏi không phải nương tử đang mang thai mà là hỏi đứa nhỏ, đại phu chỉ có thể âm thầm lắc đầu cảm khái danh môn vọng tộc tình cảm lạnh bạc.
Đại phu nói: “ Bẩm lão thái thái, nương tử chỉ là mệt nhọc quá độ, cộng thêm suy nghĩ lo âu nhiều nên thấy má”, nếu dưỡng không tốt, đứa bé khó mà giữ được "
Nghe được lời này, lão phu nhân không khỏi nắm chặt quải trượng, suy nghĩ rối loạn trong chớp mắt, liền ổn định phân phó Phồn Tinh: “ Ngươi đi lấy tiền thuốc cho đại phu, kèm theo đó tiễn đại phu rời phủ ”
Sau khi đại phu rời khỏi, ánh mắt lão thái thái nhìn về phòng của tôn tức, trầm mặc chốt lát, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Hầu hạ nương tử cho tốt, thiếu thứ gì liền đến khố phòng bên kia lấy ”
Minh Nguyệt không đáp lại, lau nước mắt quỳ xuống, khóc sướt mướt: “ Kính xin lão phu nhân đòi lại công đạo cho nương tử, Dương bà mụ cùng Lý bà mụ không thể bỏ qua dễ dàng như vậy ”
Nghĩ tới Dương bà mụ kém chút nữa giày vò hỏng tằng tôn của bà, sắc mặt lão phu nhân liền đen xuống, nhưng vẫn không nói gì, rời khỏi Trử Ngọc Uyển.
Lão thái thái rời đi, Minh Nguyệt đang khóc đột nhiên dừng lại, tay lau nước mắt, đứng dậy xoay người bước vào phòng chủ tử.
Lão thái thái từ Trử Ngọc Uyển rời đi, liền phân phó người vào cung mời thái ý đến bắt mạch.
Lão thái thái tuy không thích tôn tức này, nhưng trong bụng nàng đang mang cốt nhục của Tạ gia, lại là tằng tôn của bà, bây giờ sao lại không thể không để ý?
Sắc mặt nặng nề trở về viện, lại cho người đem Dương mụ cùng Lý mụ gọi đến.
Dương mụ nãy ở lại trong phòng, tâm đã sớm lạnh một nửa, nhiều lần suy nghĩ lại đều chắc chắn Ông thị giả vờ bất tỉnh.
Nhưng theo như suy ngẫm, nếu sớm biết bản thân có thai nhưng lại không nói, cố ý lúc học giả hôn mê. Mà còn cố ý để lộ sơ hở khiến bà hướng lão phu nhân cáo trạng, sau đó phân phó nha đầu Minh Nguyệt tới đây khóc lóc cáo trạng bà suýt chút hại nương tử sinh non...
Nghĩ đến đây, Dương bà mụ run bần bật.
Nếu thực như vậy, Ông thị này cũng quá đáng sợ.
Dương mụ nhớ tới lúc gặp Ông thị, là một người ôn nhu dịu dàng, nửa tháng nay cũng chưa thấy nàng tức giận với ai.
Nếu dịu dàng là giả, như vậy tâm khẳng định là hắc!
Kế này cũng đủ âm hiểm!
Hai bà mụ run bần bật trong sảnh, hướng về phía lão thái thái quỳ xuống.
Lão thái thái uống vài hớp trà, lại nhìn về phía hai người đang quỳ: “ Ta để các ngươi dạy dỗ Ông thị khiến cho nàng hiểu chuyện mà an phận, cho nàng nếm chút mùi khổ, các ngươi thì ngược lại tốt rồi, kém chút nữa đem tằng tôn của ta giày vò hỏng ”
Nói tới lời cuối cùng, lão thái thái nhẹ nhàng cười một tiếng, cười đến nỗi hai bà mụ lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh toát ra giữa trán, vội vàng dập đầu, không hẹn mà cùng nhau cầu xin tha thứ: “ Lão nô biết sai, cầu xin lão phu nhân tha cho chúng nô tỳ ”
“ Ngày mai các ngươi đến Trử Ngọc Uyển, nếu nương tử tha cho các ngươi vậy liền phạt một năm tiền công, nhưng nếu không tha cho các ngươi, vậy liền cút đến thôn trang cho ta ”
*
Màn đêm dần buông xuống.
Chúng tướng sĩ Kiêu Kỵ quân luyện tập một ngày nay mồ hôi ướt đầm đìa, mệt giống như chó chết.
Tạ Quyết đang muốn về lều trướng, chợt có một bàn tay ôm lấy đầu vai hắn.
Sắc mặt hắn lạnh nhạt, quay người lại nhìn người đang khoác tay lên vai mình, người này ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Mặt mày đầy ý cười, cùng với sắc mặt lạnh lẽo của hắn đối lập nhau một trời một vực.
“ Tạ hầu mới nhậm chức, hôm nay thao trận, đem toàn bộ tướng sĩ doạ sợ chạy, không dám vì ngươi trẻ tuổi mà khinh thường ”
Tạ Quyết đem tay hắn đẩy ra, lãnh đạm tiến vào lều trướng, hỏi: “ Lạc tiểu quận vương lại vì chuyện gì mà bị ném tới quân doanh? ”
Lạc Quân, tiểu quận vương của Tân An quận vương phủ, cùng Tạ Quyết xem như lớn lên từ nhỏ.
Lạc Quân theo hắn vào lều, lẩm bẩm: “ Còn không phải vì phụ thân ta, nói ngươi tuổi trẻ đã tiếp quản Kiêu Kỵ quân, liền ném ta tới đây học tập chút "m”
“ Nhưng ta thấy ngươi giống như cùng tướng sĩ ngược lại quen biết, không giống như hôm nay mới tới ”
“ Tân binh mới nhập ngũ, dễ bị chèn ép, ta đây là sớm làm quen một chút mà thôi ”
Khi nói chuyện, có hai tiểu binh mang theo thùng nước lạnh vào, sau đó liền rời đi.
Tạ Quyết đem giáp bạc cởi ra, cởi bỏ y phục đã sớm thấm đẫm mồ hôi phơi dưới ánh mặt trời đang thiêu đốt.
Da dẻ săn chắc, cơ bụng cân đối, cánh tay càng là rắn chắc cường tráng, Lạc Quân ngước mắt nhìn, âm thầm thèm nhỏ dãi, trong lòng suy tính một tháng ở đây bản thân có phải hay không cũng luyện được cơ thể tốt như này.
Rõ ràng khi còn nhỏ, nô đùa với đám quý tộc đều ước định mai sau sẽ làm một hoàn khố công tử*, kết quả tên này lại là người có tiền đồ nhất trong số bọn hắn.
(*Hoàn khố công tử: chỉ những người quần áo lụa là, chơi bời lêu lổng...).
Mỗi lần về nhà đều bị lão phụ răn dạy, đều bị mang ra so sánh.
Tạ Quyết quay đầu nhìn Lạc Quân, xua đuổi: “ Ta muốn tắm rửa, ngươi còn chưa chịu rời đi? ”
Lạc Quân nhún vai, đang muốn đi, nhưng giống như nhìn thấy gì đó, trừng lớn hai mắt, bước lên phía trước vài bước, dừng ở trước mặt Tạ Quyết, kinh ngạc nhìn về phía dấu răng trên vai hắn.
Mấy phút sau bỗng “hắc” một tiếng, chế nhạo: “ Đây là dấu răng của nữ tử? Trước lúc nhập doanh còn chơi đùa, là với ai... ”
Đang nói bỗng nhiên dừng lại, phản ứng kịp là Tạ Quyết đã thành thân, nửa tháng trước mang theo thê tử về Kim Đô, tuy chưa có nhìn thấy nhưng cũng có nghe nói qua.
Tạ Quyết xưa nay chưa từng xằng bậy, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, dấu răng này còn có thể là ai cắn?
Này cũng không phải quá rõ ràng rồi sao!
Lạc Quân đem lời nói nuốt xuống, cũng biết mình suy nghĩ lung tung, hắn cũng không có dám mạo phạm tẩu tử.
Hắn lùi về phía sau vài bước, nói với Tạ Quyết: “ Ngươi tắm, ngươi tắm, ta ra ngoài trước ”
Nay có Lạc Quân nhắc nhở, Tạ Quyết mới nhớ tới dấu răng trên vai mình.
Sau khi người rời đi, ánh mắt đều rơi trên dấu răng ở vai, nhưng ánh mắt bị chặn lại, chỉ có thể thấy một góc của vết cắn. Nâng tay lên, ngón tay chạm đến vết thương.
Tuy hắn da dày thịt béo, nhưng lần cắn này ra tay cũng đủ ác, cho nên ngón tay chạm vào vết răng lồi lõm không ra hình dạng.
Mày khẽ nhăn, khoé môi nhếch lên, trong ánh mắt lộ ra suy tư.
Hắn đến tột cùng là đắc tội gì với nàng, khiến nàng hạ thủ ngoan độc với hắn như vậy?
Nhớ tới thần sắc khác thường của thê tử, lại nghĩ tới lúc về Kim Đô đã đáp ứng nhạc phụ sẽ chiếu cố tốt thê tử, suy tư một chút, quyết định về phủ một chuyến.