Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 42

Chương 42
“Ân. . . . . . Hừ. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Ân. . . . . . Không. . . . . .”Y Ân mềm nhẹ rêи ɾỉ, thần tình phải lệ, đáng thương khóc nấc tùy ý Phong Nhã dùng sức va chạm hắn. Hai chân bị loan chiết đến trước ngực, chất lỏng lại bắt đầu chảy ra, theo chân một vài giọt rơi xuống trên giường.

Phong Nhã lại ép xuống thật mạnh, thâm nhập càng sâu, hôn Tiểu Đông Tây, đưa tiếng kêu sợ hãi của hắn như muốn nuốt hết vào trong miệng. Tiểu Đông Tây trên người tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mồ hôi, sợi tóc hỗn độn ở trên mặt, cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ không ngừng phun ra tiếng kêu rêи ɾỉ ám muội, Phong Nhã si mê nhìn, quên hết tất cả, chỉ biết ở trong trong thân thể đầy da^ʍ mĩ không ngừng đĩnh động. Dưới thân Tiểu Đông Tây khóc vài cái, phân thân cứ thản nhiên chảy ra chất lỏng, đúng là cái gì đều bắn không được . Bên trong lại vẫn cao trào không ngừng co rút nhanh, Phong Nhã hừ nhẹ, càng thêm dùng sức va chạm.

Này Tiểu Đông Tây đã muốn bắt đầu học được co rút lại, bên trong thật sự nóng bỏng và cứ muốn quấn chặt lấy du͙© vọиɠ của hắn làm cho Phong Nhã trầm mê trong đó, biết rõ Tiểu Đông Tây chịu không nổi thời gian dài hoan ái, nhưng thân thể lại hoàn toàn không thể khống chế, thầm nghĩ không ngừng càng không ngừng muốn hắn.

Phách lý rầm tiếng vang, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị một chưởng đánh bung ra. Tần Sương Kích toàn thân vận hắc y khoanh tay, lạnh lùng sừng sững ngoài cửa. Phong Nhã liếc hắn một cái, nói giọng khàn khàn: “Đóng cửa lại.” Hắn lúc này cái gì đều bất chấp, trong mắt chỉ nhìn được thân hình nho nhỏ mềm mại đang nằm ở dưới thân.

Tần Sương Kích trợn mắt, vượt qua những mảnh vỡ của cái bàn cũng như những thứ khác tung toé khắp nơi đi đến bên giường, thấy Phong Nhã đã gặp hắn chẳng những không không chịu dừng còn tiếp tục làm càn, phẫn nộ đánh về phía hắn một chưởng. Phong Nhã chưa bao giờ nghĩ tới Tần Sương Kích sẽ ra tay đánh hắn, cho nên không chút phòng bị cũng như né kịp, trực tiếp ngã văng ra ngoài, cơ hồ hộc máu.

“Chết tiệt. . . . . . Ngươi làm gì vậy. . . . .”

Phong Nhã ôm lấy ngực đứng lên, oán hận mắng. Đã thấy Tần Sương Kích cởi ngoại bào ôm lấy Y Ân, cắn răng nói: “Chờ ngươi hiểu rõ chính mình phạm phải lỗi gì rồi hãy đến nói chuyện với ta.”Nói xong bóng người chợt lóe, đã theo đại môn phi thân đi ra ngoài.

Tần Sương Kích vẫn chưa đi xa, ôm Y Ân tùy ý tìm một phòng khách gần đấy, một cước đá toái cái bàn, chủ nhân của căn phòng đó liền thông minh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Đem Y Ân đặt vào trên giường, vén qua những sợi tóc rũ rượi trên mặt hắn, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt hổn hển thở, hai mắt đẫm lệ mê man, đối với tiếng mình kêu gọi hoàn toàn vô phản ứng, chỉ bi thương khóc: “Ân. . . . . . Đừng…. Từ bỏ. . . . . .”

Tần Sương Kích thấp giọng nguyền rủa, tay đặt ở phía sau lưng Y Ân vì hắn truyền nội lực, hướng túi nước bỏ vào mấy khỏa đan dược, lắc lắc đút cho hắn. Tiểu Đông Tây đang khát cháy cổ họng, ừng ực uống xong mấy mồm to, chậm rãi hô hấp, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Làm cho Y Ân nằm quay về trên giường, xốc lên ngoại bào đang bao lấy hắn, nhìn thấy trên thân thể nho nhỏ với đầy những vết hồng ngân xanh tím cùng với chất lỏng bạch trọc, nhịn không được lại muốn mắng chửi người.

Đem Tiểu Đông Tây lãm tiến trong lòng ngực, ngón tay tham nhập vào giữa hai chân hắn, Tiểu Đông Tây run lên cầm cập, vội trấn an hôn môi hắn, cho đến khi hắn im lặng , ngón tay mới chậm rãi động tác, vì hắn rửa sạch hậu đình tràn đầy trọc dịch. Chờ rửa sạch sẽ, Tiểu Đông Tây cũng đã mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Một lần nữa ôm lấy Tiểu Đông Tây, Tần Sương Kích trở lại phòng của mình ở lầu bốn. Phòng đã muốn thu thập xong, hai phiến đại môn bị phá hư tà tà tựa vào trên cánh cửa. Phong Nhã đã thay đổi một bộ quần áo, đứng ở trước một phòng khách khác, trên mặt mang đầy vẻ bất an. Tần Sương Kích lướt qua hắn đi vào trong phòng, Phong Nhã vội đuổi kịp, đứng ở một bên cánh cửa, vội hỏi: “Hắn làm sao vậy?”

Tần Sương Kích hừ lạnh, đi đến phía sau bình phong khắc hoa màu, bên trong nước ấm đã được chuẩn bị tốt. Cởi xuống ngoại bào, ôm lấy Y Ân tiến vào trong nước, thân thể lưu lại trọc bạch chất lỏng liền nổi lên mặt nước.

Phong Nhã cũng tiến vào, lấy một cái khăn mềm nhẹ lau lấy mồ hôi ướt đẫm trên tóc Y Ân, trong mắt tràn đầy áy náy.

Tiểu Đông Tây lại phun ra vài tiếng rêи ɾỉ, Phong Nhã vội ngẩng lên, vén qua những sợi tóc bên thái dương hắn, hỏi: “Y Nhi, ngoan, không thoải mái sao. . . . . .”

Tần Sương Kích một phen đẩy ra hắn, chửi nhỏ: “Tránh xa một chút, ngươi còn muốn dọa hắn nữa ư.” Lại nhẹ nhàng nâng cằm Y Ân lên, đưa hắn chuyển hướng chính mình.”Y Nhi, tỉnh sao?”

“Ô. . . . . . Đừng. . . . . .”Y Ân lắc lắcđầu, nhắm chặt mắt, cắn chặt môi dưới cúi đầu khóc.

Tần Sương Kích hung hăng trừng Phong Nhã liếc mắt một cái, đem Y Ân càng áp tiến trong lòng ngực. Tiểu Đông Tây hừ vài tiếng, vẫn là trầm ngủ. Tần Sương Kích vừa định đưa hắn ôm ra ngoài lau khô, đột giác Tiểu Đông Tây trong lòng ngực một trận kịch liệt run rẩy, nâng lên đầu của hắn, chỉ thấy trên mặt hắn đỏ ửng một cách mất tự nhiên , hô hấp trầm nặng, hữu khí vô lực rêи ɾỉ. Hơi thở đang lúc ẩn ẩn ngửi được mùi khác thường. Tần Sương Kích sắc mặt đại biến, chất vấn Phong Nhã: “Ngươi đối hắn còn làm cái gì khác?”Tiểu Đông Tây thân thể diễm hồng rất không bình thường, hướng hắn giữa hai chân tìm kiếm, liền đυ.ng đến hoa hành nhỏ đang run rẩy đứng lên. Lâm Dịch Nhã tên hỗn đản này, nhất định là. . . . . .

“Ta. . . . . . Ta sợ lộng thương hắn, cho nên mới dùng chút xuân dược. . .”Xem sắc mặt Tần Sương Kích cùng với bộ dáng của Y Ân, Phong Nhã có chút lo lắng bất an nói.”Thời gian đã qua hơn phân nửa ngày, theo lý tác dụng của xuân dược đã lui mới đúng . . . . .”

Quả nhiên! Tần Sương Kích cắn răng: “Ngươi dùng là cái gì dược?”Một bên hỏi, một bên ở dưới nước cầm hoa hành Y Ân nhu lộng.

“Thuốc này dường như kêu là Mị Cơ thì phải?”

Tần Sương Kích nghe xong tay dừng lại một chút, răng cắn đến khanh khách rung động, đã là tức giận đến nói không ra lời.”Mị Cơ! Ngươi. . . . . . Ngươi có biết hay không đó là cái gì dược? !”

Tiểu Đông Tây trong lòng ngực chấn động mạnh một cái, lại cái gì cũng không có bắn đi ra, nhưng mà thân thể vẫn liên tục cao trào rung động. Tần Sương Kích trầm mặt, đem Tiểu Đông Tây ôm lấy, Phong Nhã vội cầm lấy vải khăn vì hắn lau khô nước. Tần Sương Kích cũng không thèm nhìn tới hắn, ôm Y Ân ôm đặt vào trên giường. Phong Nhã có chút ủy khuất, đi theo phía sau hắn, mặt bất mãn nói: “Không thấy ngươi làm vậy là rất quá đáng sao? Ngươi lúc trước cũng làm một cách quá mức, ta cũng còn chưa nói ngươi, ngươi bằng cái gì phát hỏa với ta. . . . . .”

“Hừ ân. . . . . .”Trên giường, Tiểu Đông Tây lại phát ra tiếng khóc mềm nhẹ, vùi đầu vào trong gối, thân thể vô ý thức vuốt phẳng dưới thân chăn đơn, Phong Nhã nhìn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.

“Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Đi lấy giải dược đến, ngươi thật muốn hắn chết có phải hay không?” Tần Sương Kích mắng to, một cước đem Phong Nhã đạp đi ra ngoài. Phong Nhã có chút ngẩn ngơ, cuối cùng dẹp bỏ tìиɧ ɖu͙© trong người phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện sắc mặt Y Ân thật sự không thích hợp, không dám nghĩ nhiều, vội đi cách vách gõ cửa đem Thanh tìm tới.

Mị Cơ là loại xuân dược mãnh liệt nhất được nghiên cứu chế tạo ra trong chốn giang hồ, vô sắc vô vị, dược hiệu mãnh liệt kéo dài, chỉ cần một giọt, liền làm cho người ta động dục suốt nhiều giờ liền, hưng phấn bừng bừng. Nề hà Phong Nhã là công tử văn nhã, cả đời chỉ có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ hắn, chưa bao giờ có kinh nghiệm sử dụng qua xuân dược, cho nên khi áp dụng không hiểu định lượng, hơn nữa Mị Cơ lại là sản vật luôn có trong nhà, bình thường nhìn thấy cũng chỉ cho là xuân dược bình thường, lần này rót đi phân nửa bình, Y Ân phải gồng mình nhận hết tội.

Đầu tiên là thoát lực quá độ, đêm đó liền liên tục không ngừng sốt cao, ăn xong giải dược, lại bởi vì canh giờ đã lâu, dược hiệu nhất thời không thể đi xuống, chỉ có thể không ngừng thừa nhận vượt qua cao trào, cho đến không khống chế vẫn không thể đình chỉ thân thể dâng lên kɧoáı ©ảʍ, nghiêm chỉnh vẫn khóc không ngừng. Tần Sương Kích sắc mặt xanh trắng, vẫn nắm chặt lấy tay Y Ân, hôn hắn, vì hắn lau mồ hôi, tắm rửa thay quần áo, dùng mọi lời lẽ ôn nhu nhất có thể trấn an hắn không được khổ sở khóc, gấp đến độ trong mắt tất cả đều là tơ máu. Thanh cũng không sống khá giả, dược hiệu không khởi chỉ dùng, đầu tiên là vô tội làm cho Tần Sương Kích, Phong Nhã hậm hực nhau một chút, rồi mới suốt đêm không ngủ vì Y Ân châm cứu bắt mạch, Y Ân hơi có không khoẻ liền nghe thấy tiếng mắng, tiếng rống to cùng tiếng quyền cước lốp bốp cứ vang lên bên tai.

Phong Nhã từ lúc tới đây cũng là dị thường lặng yên, sắc mặt tái nhợt ngồi ở cửa, chết lặng xem Tương Long đem chăn bông cùng quần áo ô uế ôm ra, lấy cái mới vào đổi, như thế lặp đi lặp lại, chính là nhìn, nhắm mắt nghe phía sau bảo bối không ngừng khổ sở khóc, đầu óc trống trơn không công, lại ngoài ý muốn trong lòng một chút cảm giác cũng không có, đến ngày hôm sau hừng đông bị Thanh kéo, mới phát hiện trong lòng bàn tay tất cả đều là thương, đúng là đau đến chết lặng.

Đến hừng đông dược hiệu trong người Y Ân cuối cùng cũng đẩy lui dược tính của Mị Cơ, ai cũng không muốn ở đây lâu, trời vừa sáng liền trả phòng chuẩn bị ra đi. Tần Sương Kích cẩn thận đem Y Ân sau một đêm bị hành hạ đến tiều tụy ôm vào trong xe, Phong Nhã cũng rất muốn chiếu cố hắn nên chính mình liền ngồi ở phía trước bên cạnh vị trí của người xa phu. Hắn so với ai khác là người muốn bồi ở bên cạnh Tiểu Đông Tây nhất, nhưng mà vào tối hôm qua Tiểu Đông Tây nếu không cho hắn tới gần thì chỉ cần cảm giác được hắn liền khóc không ngừng. Phong Nhã chỉ có thể trong lòng trộm đau, cách khá xa nhìn hắn.

Lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát cũng là lúc Mạch Thiên Tuyết rời khách sạn, trong lòng ngực ôm lấy Cô Đồng đang bị nghiêm thật kín, hoán một tiếng”Huyền”, trên đất trống liền xuất hiện một gã nam tử thân mặc trường bào xanh đen, nửa quỳ hướng Mạch hành lễ. Mạch không nói lời nào, chỉ nhìn Phong Nhã, ôm Cô Đồng vào trong xe. Huyền liền cũng nhảy lên vị trí xa phu, Tương Long quát một tiếng giá, giục cho xe ngựa đi trước, Huyền cũng huy động mã tiên, đi theo.

Một đường không nói chuyện, xe ngựa ít dừng, khi màn đêm buông xuống vào giờ dần liền tới Nhã tự trang.

Quản gia từ bên trong chạy nhanh ra đón, nhìn thấy phía sau Phong Nhã là Mạch Thiên Tuyết cùng Tần Sương Kích, ánh mắt lóe lóe, sau đó lại là vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, ra vẻ là quản gia phú thương lên tiếng: “Ai, lão gia ngài đã trở lại. Trên đường chắc rất vất vả? Xin thứ cho thuộc hạ không sớm nghênh đón từ xa, thuộc hạ cái này. . . . . .”

“Thanh, ngươi an bài bọn họ, Tiết Nhật, đem đám lão nhân kia gọi vào tiền thính.” Phong Nhã sắc mặt lạnh lùng, nói cũng không nói nhiều trực tiếp phất tay áo rời đi. Tần Sương Kích nhìn Y Ân trong lòng ngực vẫn là sốt cao, biết trong lòng hắn khổ sở, cũng không nhẫn tái trách móc nặng nề hắn, liền ôm Y Ân cùng Mạch Thiên Tuyết đi vào nội viện.

Nói tới bái phóng Phong Nhã đều là nhất phương phú cổ, nếu là lúc bình thường Phong Nhã thật còn có tâm tư cùng bọn họ trắng đen vạch rõ một phen, nhưng hiện nay tình huống bất đồng, nếu không phải nể mặt Mạch Thiên Tuyết, những người này hắn sớm đã đuổi trở về. Thế là cũng không khách khí, mệnh lệnh thuộc hạ từng bước từng bước đem bọn đích thương nhân đang ngủ say trực tiếp kéo đi ra.

Bọn thương nhân này đều rất có địa vị trong giới thương gia, ngoài ra còn là bọn cường đạo nhập trang cướp bóc đến đây, một đám gào khóc thảm thiết, trong lúc chờ Phong Nhã liền không ngừng tác oai tác quái, mắng chửi luôn miệng là Phong Nhã làm mất mặt bọn họ. Nhưng khi gặp khuôn mặt lạnh như băng của Phong Nhã nhìn chằm chằm thì cứ y như bị á khẩu, đáng thương phủ áo đơn đứng ở trong phòng khách phát run.

Phong Nhã cũng không nói, cầm lấy danh thϊếp mà Tiết Nhật đưa lên từng bước từng bước chậm rãi trở mình đến xem.

“Y Thiên Thuận?”Cầm lấy hé ra thϊếp vàng danh thϊếp, Phong Nhã lạnh lùng thì thầm: “Đây là người nào?”

Một gã tuổi đại khái chừng năm mươi, thân thể mập mạp, một thương nhân tướng mạo cực kỳ bình thường nghe tiếng đi lên phía trên, ôm quyền cúc cúc, nói: “Đúng là lão hủ. Đã sớm nghe nói Phong lão gia tuổi trẻ tuấn nhã, phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Phong Nhã mị mắt, đem danh thϊếp đặt vào chúc phiến, cười lạnh: “Ta đây Nhã tự trang chẳng lẽ là thành thiện đường , tùy tiện bọn vô lại cùng bọn tiểu tốt vô danh đều có thể tiến vào?”Lại lạnh lùng nói: “Tiết Nhật, ngươi là quản sự như vậy sao?”

Hắn mắng một câu, nô bộc quản sự trong sảnh liền toàn bộ quỳ xuống, đầu cúi sát trên mặt đất không dám ngẩng lên, cũng không ai dám nói chuyện. Bọn thương nhân thấy Phong Nhã uy thế cả kinh trách mắng thuộc hạ thân cận một phen run sợ đều thối lui về phía sau, hai mặt nhìn nhau, đều ngầm trách tội Y Thiên Thuận. Đáng lý ra, thương hội đều là điều động nhân viên nội bộ, biết bí mật cũng chỉ là mấy người kia, ích lợi mọi người chia đều thật tốt. Kỳ này Y Thiên Thuận không biết sao có thể bái Bàng viên ngoại, một lão nhân sáu mươi tuổi để được làm con nuôi, dù đã năm mươi tuổi hắn cũng không ngại mất mặt, cầm tín vật của Bàng lão đầu nên cũng tới được đây. Phải biết rằng Phong Nhã lão gia này ngoài mặt nói là đi con đường tơ lụa, nhưng mà, đều không phải giống như vậy. Một năm cận một lần, thương đội của hắn mang mọi người kiếm được tiền, nhưng phải luôn với những người khác cũng đi con đường tơ lụa không ngừng cạnh tranh. Hiện tại không hiểu sao lại có thêm một người muốn đến hưởng lộc không công, ai trong lòng không thầm nghi ngại? Huống hồ nhìn dáng vẻ của hắn còn làm cho Phong lão gia mất hứng . Năm nay sớm đi qua một lần con đường tơ lụa, lần này lại đây cũng là Mạch Thiên Tuyết, Mạch lão gia triệu tập nhiều người tới, nói định có thể làm cho Phong lão gia tái mang mọi người đi thêm con đường tơ lụa một lần nữa, cam đoan phí đều thu không ít, thế nhưng nếu bởi vì nhân viên ngoại lai này mà phá hủy kế hoạch đại phát tài không nói, còn không biết chừng chọc lão gia nổi giận, mất hứng rồi không mang nhiều người cùng đi, vậy thật sự là mất nhiều hơn được.

Cứ tưởng rằng có thể đến được Nhã tự trang này, không nói tài trí bất phàm cũng nên là một tên cáo già trà trộn trên thương trường nhiều năm, bình thường gặp phải Phong Nhã như thế bình thường đều có thể bật người đôi điều ứng đối, nào biết gã Y Thiên Thuận này lại vô dụng đến thế, Phong Nhã chẳng qua chỉ mới làm ra tư thế hơi chút đe dọa, thế mà lại một cái tập tễnh ngã ở trên mặt đất, mặc dù không đến nỗi run rẩy như cầy sấy, nhưng cũng là bộ dáng hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.

Phong Nhã nhíu mày, không nên ngu ngốc, loại này thương nhân muốn tới đây làm gì? Đang muốn gọi người đưa hắn tống cổ ra, thình lình nghe một thanh âm tô mị nói: “Phong lão gia cớ gì? Như thế là không duyệt chăng?”

Lời vừa dứt, một nữ nhân diễm lệ, phong thái nhẹ nhàng, vận y phục màu lam xuất hiện ở sau cánh cửa, bước liên tục tiến lên, trên tay cầm một cái hộp dài màu đỏ thẫm, đi đến bên cạnh Y Thiên Thuận thì ngừng lại, nói nhỏ: “Lão gia, trên mặt đất lạnh, ngài trước hết hãy đứng lên đi đã.”

Y Thiên Thuận thoáng ngập ngừng, thân mình mập mạp có chút khó khăn muốn chờ nàng đỡ đứng lên, lại bị nàng bất động mà ngậm miệng thối lui, lập tức đi hướng Phong Nhã, uyển chuyển nghiêng thân cúi nhẹ đầu, thật là đoan trang hào phóng, lại tựa hồ dẫn theo ám muội kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Tiểu nữ tử là Vân Như, đặc biệt vì Phong lão gia đến đây thỉnh an .”

“Vân Như. . . . . . Y phu nhân?”Phong Nhã chọn mi, nghiền ngẫm một chút nhìn kỹ nữ nhân trước mắt tựa hồ rất có tâm kế.