Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 40

Chương 40
Chữ tốt vừa ra, Cô Đồng liền hoan hô mừng rỡ, hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng của Y Ân một cái. Hỏi Y Ân: “Y Nhi, phải làm như thế nào?”

Là hỏi sao vậy hôn nhẹ? Y Ân vẫn là lý giải theo ý của hắn. Hồi tưởng lại cách Nhã cùng phụ thân thân hắn, y hơi hơi ngưỡng đầu, thả lỏng thân mình nằm xuống. Cơ bản hắn chỉ nằm như vậy, Nhã cùng phụ thân sẽ thân hắn .

Cô Đồng trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, thật bi thương kêu lên: “Cái gì nha, nguyên lai ngươi cũng không hiểu, còn gạt ta!”

“Chính là như vậy mà.”Y Ân có chút ủy khuất, nho nhỏ giọng minh giải. Phụ thân cùng Nhã chính là như vậy cùng hắn hôn nhẹ a.

“Quên đi quên đi, chính mình suy nghĩ một chút.” Cô Đồng đau đầu vỗ vỗ trán, tận lực nhớ lại hình ảnh ngẫu nhiên đã được nhìn thoáng trong các quyển sách A phiến.

“Đúng rồi đúng rồi, đầu tiên, phải cởi sạch quần áo.”Cô Đồng kêu lên, mạnh mẽ vang dội bắt đầu cởϊ qυầи áo Y Ân. Y Ân có chút kỳ quái, vẫn là tùy vào hắn đem quần áo theo từ trên xuống dưới vạch trần. Cô Đồng cởϊ qυầи áo Y Ân xong, lại bắt đầu cởi của chính mình, rồi mới toàn bộ tùy tay ném xuống giường, cúi người ôm lấy Y Ân.

“Oa, ôm thật thoải mái, vừa mịn màng vừa non mềm a. Ta đã từng nói, không mặc gì cả ngủ mới thư thái.” Nhịn không được ở trên da thịt trơn mềm của Y Ân hôn vài cái, lại ôm mặt của hắn dùng sức thân. Hắn thích cảm giác hai người ôm ở cùng nhau, hương thơm ngát lại ấm áp thật thoải mái.

Y Ân ôm lấy Cô Đồng hương nhuyễn thân mình, cũng bắt đầu cảm thấy được chơi thật khá , hỏi: “Rồi sao nữa?”

Cô Đồng hơi ngẩn ra, rồi sao nữa, dường như vẫn là như vầy rồi kêu “ a…a…” không thôi. Ừ. . . . . . Nhưng mà làm sao mới kêu như thế? Không đến nỗi đi? Quên đi quên đi, không trông cậy vào A phiến. Rõ ràng ngẫm lại nếu người này là Mạch thì tự mình làm vẫn tốt hơn a.

Ân. . . . . . Cúi đầu, đầu tiên là cắn vành tai Y Ân, tiểu ngốc tử rất sợ đau rụt lui lại.”Không cho phép nhúc nhích a!” Đem hai tay Y Ân đặt ở đỉnh đầu không cho hắn động. Nhìn hắn vẻ mặt mờ mịt bất lực, tóc dài đen nhánh hỗn độn rối tung, hai tay buộc ở đỉnh đầu, càng lộ ra khuôn ngực trắng nõn, đáng thương đáng yêu làm cho người ta nghĩ muốn hung hăng thân hắn.

Nghĩ vậy liền bắt đầu hôn từ cổ Y Ân dài xuống. Không chứa gì du͙© vọиɠ, chỉ là đứa nhỏ giản đơn tinh khiết thể hiện sự yêu thích. Y Ân vặn vẹo cố tránh thoát khỏi sự trói buộc của Cô Đồng, chui đầu vào cần cổ non thanh của hắn nói: “Ta cũng cắn ngươi!” Đồng lừa Y Nhi, căn bản là không phải hôn nhẹ thôi, phụ thân cùng Nhã hôn nhẹ Y Nhi khi toàn bộ thân mình đều đã thoải mái, mới không giống như vậy ngứa ngáy a.

“A, ngươi cắn ta.”Cô Đồng trừng mắt, đập tay xuống theo hắn náo loạn đứng lên.”Xem ta sao vậy đối phó ngươi!” Thế là hai người tiến vào chăn lý làm ầm ĩ, sớm đã quên mất mục đích lúc mới bắt đầu.

Cửa đột nhiên bật mở, Phong Nhã mang theo một chút mùi rượu đi đến, vừa đi vừa mắng: “Nhanh lên đem người của ngươi mang đi.” Theo vào phía sau là một người, tuyết y sương phát (áo trắng tóc trắng), sắc mặt thanh thanh băng băng, không nói một câu đóng cửa lại.

Quay người lại, đã thấy Phong Nhã dừng cước bộ, ngơ ngác đứng thẳng. Tiến lên, liền cũng ngây người. Trước giường trên mặt đất, hỗn độn quần áo rơi rớt, màu trắng nhu miên ngoại bào, đạm màu tím tơ lụa áo sơ mi, tuyết phưởng bao khố, quần áo này hắn nhận ra, mỗi một kiện đều là hắn tinh tế chọn cho Đồng Nhi, lúc này trong đống quần áo hỗn độn đó còn có một kiện khác xanh nhạt áo dài dây dưa trên mặt đất, rõ ràng chứng minh hai người kia đang làm cái gì ở trong chăn.

Hai người cơ hồ đồng thời vọt tới, song song xốc lên đệm chăn, không thể tin được nhìn thấy bên trong đệm chăn là hai thân thể loả lồ đang dây dưa cùng nhau. Mạch Thiên Tuyết gầm nhẹ một tiếng, cởi ngoại bào nhất lược, đem Cô Đồng khiêng lên vai, nháy mắt biến mất tung ảnh.

Phong Nhã mị mắt, nhẹ nhàng quấn chăn bông cho Y Ân, làm cho hắn nằm quay về trên giường. Y Ân vẫn còn thở hổn hển, trên mặt toàn bộ đều là màu hồng, biết Nhã đã trở lại, liền bán đứng dậy vui vẻ nói: “Nhã, ta vừa mới cùng Đồng…” Đang đùa. . . . . .

“Ta biết.” Phong Nhã trầm thanh nói, nhìn chăm chú cần cổ Y Ân xuất hiện những dấu hồng ngân, hung hăng cầm quyền, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn tròn, một cước đem cái bàn đá ngã lăn, rầm rầm tiếng vang, vật phẩm rớt đầy trên mặt đất, cái bàn đánh vào trên cửa, binh một tiếng rơi xuống, lăn cổn, vỡ ra thành từng mảnh.

Y Ân sợ tới mức rụt lui, cơ hồ cả người vùi vào chăn. Phong Nhã lại chậm rãi đi tới, chạm vào chăn bông. Y Ân run rẩy, lại nghe Nhã thật ôn nhu hỏi: “Y Nhi xảy ra chuyện gì, lạnh không?” Gật đầu lại lắc đầu, Y Ân sợ hãi từ nay về sau rụt lui.