Gian Phi

Chương 14

Ai nói nữ nhân vào tháng ở cữ sẽ cực kì nhàm chán nào?

Mới đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, đặc biệt là ở cái thời cổ đại lạc hậu này, nhưng không ngờ rằng phi tử hậu cung dường như biết tôi nhàm chán, cho nên cố ý trở thành trò vui cho tôi giải trí, thật sự là làm tôi cảm kích quá trời luôn.

Trước tiên là nói về vị Giải sung dung bị tôi xếp đặt kia. Sau gần ba tháng nghỉ ngơi bảo dưỡng dung nhan, lần đầu cô nàng công khai lộ mặt, cũng như dâng lên Trọng Tôn Hoàng Gia “tác phẩm mới”. Kết quả là có thể thể biết trước, Trọng Tôn Hoàng Gia tuổi còn trẻ đã đăng ngôi hoàng đế, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng thiên hạ thái bình, tứ hải ca tụng, vẫn thường tự xưng là hiền quân, minh quân, cũng bởi vì tuổi còn trẻ nên rất dễ mất bình tĩnh, chắc chắn nghe không lọt tai việc so sánh hắn với người khác. Nếu là so tốt thì không nói làm gì, đằng này Giải sung dung hết lần này đến lần khác lại so sánh hắn với vị Quân vương tiền triều ngu ngốc đã để mất vạn lý giang sơn kia, như thế thật sự là… chậc chậc!

Đế vương giận dữ, huyết nhiễm sơn hà. Vốn dĩ Trọng Tôn Hoàng Gia có tiểu hoàng tử, đáng ra phải vui sướиɠ hân hoan, nhưng một khúc ca này của Giải sung dung lại lập tức đánh bay hết sạch tâm tình của hắn, hơn nữa đám mỹ nhân, tài nữ ở bên cạnh luôn ghen ăn tức ở với Giải sung dung, ngươi một lời ta một câu thêm mắm thêm muối, lửa giận trong lòng Trọng Tôn Hoàng Gia lập tức bốc thêm ba phần.

Giải sung dung nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức tung ra con át chủ bài, công bố bài từ này là từ tay tôi mà ra, nàng cũng chỉ là đi mượn, hi vọng đế vương có thể vì nàng “trẻ người non dạ” mà tha ột lần. Vụ này lại càng vui, vừa nghe đến đổ lên đầu tôi, bốn phía lập tức im bặt, nín thở nhìn nhau chờ Trọng Tôn Hoàng Gia ra quyết định.

Đáng tiếc, tôi vì vấn đề “hình dáng” của mình nên “bế quan” đã lâu, muốn đổ chuyện này lên trên đầu tôi nói như dễ lắm ấy, ngay cả Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không tin tưởng. Sau đó Giải sung dung đưa ra “chứng cứ phạm tội” ─ tờ từ phổ (- bản chép thơ phổ nhạc), Trọng Tôn Hoàng Gia sai người kiểm tra bút tích, kết quả cuối cùng đương nhiên là hàng nhái, sau đó lại qua một lượt lấy “khẩu cung” các thị nữ trong cung của Giải sung dung, cuối cùng Giải sung dung bị giáng cho tội danh “lập ý nguyền rủa, cùng với ý đồ hãm hại Thục phi”, bị giam vào lãnh cung.

Cứ như vậy, trong tình hình tôi không hề lộ diện, Giải sung dung cao cao tại thượng từng bị mọi người ghen ghét đố kị vô cùng cứ như vậy bị mất đi tự do cùng hạnh phúc của nửa đời sau, đành phải trải qua những tháng ngày thanh tịch ở lãnh cung quạnh quẽ đến cuối đời.

Lúc tin tức được đưa đến, người cao hứng nhất lại không là tôi mà là Mai Nhi, bộ dạng vui mừng của cô nàng làm cho người khác cứ tưởng rằng ngay ngày mai cô nàng sẽ được đi lấy chồng. Tôi bật cười lắc đầu, nhắc nhở: “Vui mừng như thế làm gì? Mọi chuyện còn chưa xong đâu!”

“Còn chưa xong? Còn có chuyện gì sẽ phát sinh sao nương nương?” Lan Nhi cũng sáp lại gần, nhìn ra được là cô nàng cũng đang hớn hở vô cùng.

“Chuyện của Giải sung dung dù đã được giải quyết, nhưng phải một thời gian nữa mới lắng xuống, mà hoàng thượng thì vẫn không có xử phạt gì cả. Mai Nhi, vậy còn Băng Thiến Ảnh và An Phỉ Vũ hiện giờ đều được phong Tiệp dư rồi phải không?”

“Vâng, nương nương, người tính toán…” Ánh mắt Mai Nhi lóe lóe, năm ngón tay khép lại làm tư thế chặt một nhát.

Lắc đầu, cái con bé này không có việc gì sao lại thích làm chuyện đẫm máu như thế? “Ngươi nghĩ cách sắp xếp một chút, ta hi vọng chứng kiến hoàng thượng chuyên sủng ái một mình Băng Thiến Ảnh.”

“Hả?” Mai Nhi ngơ ngác nhìn tôi.

“Aizzz! Theo tư liệu ngươi đưa cho ta, hai người này trong lúc tuyển tú đã kết thân với nhau, lại còn kết nghĩa kim lan, gọi nhau tỷ muội, đúng không?” Nhìn cô nàng gật đầu, tôi nói tiếp: “Trong đó thì tính cách Băng Thiến Ảnh ôn hòa nhân hậu, mà An Phỉ Vũ thì có vẻ mạnh mẽ, hơn nữa cá tính lại độc lập, đối với chuyện mình đã muốn thì dù thế nào cũng nghĩ cách giành về, không sai chứ?” Mai Nhi lại gật đầu, “Chúng ta đây thử nghĩ một chút, nếu như trong hai người dung mạo đều không phân biệt được cao thấp, chỉ có một người chiếm được sủng hạnh của hoàng thượng, vậy người còn lại sẽ làm thế nào đây?”

“A!” Mai nhi nhìn tôi kinh hãi, “Nương nương, ý người là…”

Gật đầu, “Nếu Băng Thiến Ảnh là người không trúng tuyển, e rằng với cá tính của cô ta thì cũng không làm nên được chuyện gì, nhưng nếu là An Phỉ Vũ thì… Ha ha!”

“Nương nương thật là một thiên tài!” Nha đầu kia lại bắt đầu dùng ánh mắt sùng bái tôi rồi.

Băng Thiến Ảnh ơi Băng Thiến Ảnh, cô cũng chớ có trách tôi! Ở trong hậu cung này vốn dĩ những thứ được gọi là tình nghĩa không có nhiều, cô sẽ nhanh chóng nhận ra thôi. Thật ra người tôi xem trọng nhất là cô đó nha! Cô chính là một trong những người có khả năng ngồi lên vị trí hoàng hậu nhất, bề ngoài tao nhã ung dung, trí tuệ thâm tàng bất lộ… giống như là “Nhĩ Thuần” (- Đồng Giai Nhĩ Thuần phim Thâm cung nội chiến) trong trí nhớ của tôi vậy. Bây giờ chỉ cần cô vứt bỏ thứ tình cảm vô vị này và chính thức lộ mình, cô sẽ là đối thủ mạnh nhất của tôi đấy. Đương nhiên, nếu như cô không qua được một cửa này, tôi đây cũng chỉ có thể buông tha cho cô và tìm “bạn diễn” khác mà thôi, chỉ mong cô sẽ không làm tôi thất vọng!

Ha ha!

“Yêu là vui sướиɠ, là khổ đau, là đắm say, là bày tỏ

Hoặc giả ngày sau còn lưu dấu truyền kỳ.

Yêu là thề ước, là thói quen, là thời gian, là bạc tóc

Hoặc giả làm cho chúng ta chợt vui chợt buồn.

Hoàn toàn quên đi chính mình

Chỉ nguyện có thể cùng sinh cùng tử.

Ngày sau có ai hỏi đển.

Trời cao lộng gió mãi chắp cánh chung đôi.

Yêu là mỉm cười, là cười vang, là khúc khích, là vui đùa

Hoặc giả âm thầm sợ hãi tịch liêu.

Yêu trông ra sao, đáng giá thế nào, tại vì sao, và từ đâu mà có.

Sao có thể thắp lên ngọn lửa giữa thế giới đầy băng tuyết?

Ai còn khẩn cầu điều gì.

Từ kết cuộc vui buồn đan xen.

Ai có thể chấp nhận hậu quả.

Từ thuở ban đầu chọc trời khuấy nước.

A… Có nhau, cùng thắp lên ngọn lửa giữa trời tuyết.

Yêu người từ tận lúc mơ hồ thuở bàn cổ sơ khai

Lãng mạn như những câu chuyện cổ.

Yêu người từ tận chốn mông lung tiền kiếp, kiếp này sang lẫn kiếp sau.

Chỉ sợ bước qua nhau mà không hay biết.

Giữa hồng trần mênh mông, đi hết bốn phương vẫn kề vai sát cánh.

Chỉ sợ phải sống một mình không còn ý nghĩa

Yêu là thứ tình cảm đến rồi đi, đi mất lại quay về

Vấn vương trăm mối tơ duyên

Cho đến khi người và tôi kiếp này vĩnh viễn không biệt ly…”

(Thần thoại tình thoại – Thiên hạ hữu tình nhân –

Nhạc phim Thần điêu đại hiệp 1995)

Tôi rất thích bài hát này, cho dù là nghe hay là hát, tôi đều giống như hoàn toàn chìm đắm vào trong cái tình yêu vừa si mê lại ngu ngốc đó, men theo mỗi một câu thề nguyền, mỗi một dáng cười mà thăng trầm theo.

Tình yêu giống như một câu chuyện thần thoại, lời ân ái có kéo dài mãi cũng chỉ là muốn dệt hoa trên gấm (– tô điểm cho thứ đã đẹp lại càng đẹp, cũng mỉa mai làm chuyện màu mè vô ích: gấm đã đẹp sẵn sao còn phải thêu hoa làm gì!) cho cái thần thoại này mà thôi.

Mặc dù tôi không tin vào tình yêu, nhưng tôi ảo tưởng về tình yêu.

“Vận nhi, đây là khúc đàn gì vậy?” Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng tôi, kỳ lạ là tôi không bị dọa cho giật mình.

Quay đầu lại cười với hắn, tôi đứng dậy hành lễ đáp: “Khúc ca này tên là ‘Thần thoại tình thoại’, thần thϊếp từng nghe người khác đàn qua, cảm thấy thích vô cùng nên học thuộc lại.”

“Ồ? Trẫm còn tưởng rằng lại là một tác phẩm của Vận nhi làm chứ!” Trọng Tôn Hoàng Gia chỉ chỉ ngón tay nói: “Khúc ca này hát về cái gì? Mặc dù một chữ trẫm nghe cũng không hiểu, nhưng cảm thấy nó sầu khổ triền miên, lại phảng phất mang theo tình ý vô hạn, cũng có thể là trẫm nói sai?”

“Hoàng thượng anh minh, khúc ca này là dùng ngôn ngữ địa phương của nơi khác phổ nên, thần thϊếp cũng chỉ hiểu sơ sài đại khái ý nghĩa của nó.” Tôi cười, yên tâm, cho dù người có nói sai, thϊếp thân đây cũng sẽ không làm người mất mặt đâu. “Khúc ca này đại ý kể về lời thề non hẹn biển sống chết không rời của một đôi nam nữ sau khi trải qua một loạt kiếp nạn sinh tử, mà tình yêu của đôi trai gái này cũng giống như âm dương quấn quýt nhau từ lúc thiên địa sơ khai, bất kể nhân quả đúng sai, chỉ như thiêu thân lao vào lửa, đến tận cùng trước khi bốc cháy chỉ mang theo một tia khát vọng được yêu thương, cho dù là vì thế mà hôi phi yên diệt (- hồn tiêu phách tán, tan thành tro bụi).”

Tôi cứ đều đều mà nói, nhưng Trọng Tôn Hoàng Gia nghe lại có vẻ xúc động, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi một cách sâu lắng, cuối cùng lại không nói một lời.

Tôi cười, “Nếu Hoàng thượng có hứng thú, thần thϊếp diễn tấu một khúc khác rõ ràng cho người nghe.” Nếu sớm biết hắn sẽ đến, tôi đã không hát bài này rồi.

“Trẫm cũng đang có ý này.” Hắn thảnh thơi dựa vào trên ghế dài, khép hờ đôi mắt.

“Tay ửng hồng, rượu Hoàng Đằng

Sắc xuân ngập cành liễu cong góc tường.

Gió đông lạnh, tình yêu bạc

Sọi nhớ sợi buồn tháng năm chia cắt

Lầm! Lầm! Lầm!

Xuân vẫn thế, người hao gầy

Lệ thấm đỏ trên lụa

Hoa đào rơi, lầu ngăn ao

Dẫu núi còn đó, cẩm thư khó toàn

Không! Không! Không…”

(Thoa đầu phượng – Lục Du)

Dư âm vẫn còn dìu dặt, Trọng Tôn Hoàng Gia đã đi đến bên người tôi, kéo cằm tôi lên hậm hực nói: “Vận nhi, nàng lại trêu chọc trẫm?” Tôi cười, nương theo tay hắn đứng lên dựa vào trong lòng hắn, “Hoàng thượng đừng oan uổng thần thϊếp mà, bài từ này cũng đâu phải do thần thϊếp làm, chính hoàng thượng muốn nghe ca, thần thϊếp liền nghĩ đến rồi đàn mà thôi.”

“Phải vậy không ─?” Hắn kéo dài giọng, rõ ràng là không tin.

“Hoàng thượng ──” hắn kéo tôi cũng kéo, xem thử giọng ai nũng nịu hơn cho biết mặt.

Quả nhiên là hắn nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Được rồi, được rồi, trẫm thứ nàng vô tội.”

“Tạ ơn hoàng thượng khai ân.” Tôi cười dụi dụi vào người hắn, ngón tay như vô tình như cố ý lướt qua trước ngực hắn, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng chăm chú: “Hoàng thượng có vừa lòng với tú nữ thần thϊếp lựa chọn cho người không?”

Thân thể hắn hơi hơi động đậy, giữ chặt tay tôi kéo lại, khẽ nheo mắt: “Không ngờ là khẩu vị của Vận nhi cao cấp đến vậy, thật sự là khiến trẫm vô cùng hài lòng.”

“Đã như vậy” tôi tỉnh bơ để hắn kéo tay đặt xuống hông, nhưng cũng không yên lặng mà ngọ nguậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, môi như vô tình áp sát hắn: “Hoàng thượng có định thưởng cho thần thϊếp một chút không?”

Hắn tiếp tục đè bàn tay “hư hỏng” của tôi ở trên lưng hắn lại, có phần dở khóc dở cười nói: “Nàng muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi!”

“Ừm, thần thϊếp muốn…” Tôi ngẩng đầu, sóng mắt mông lung mê muội, môi lướt qua khẽ thổi khí bên tai hắn: “Hoàng thượng.”

Trọng Tôn Hoàng Gia hít một hơi kinh ngạc, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi chăm chú, cơ hồ giống như muốn nuốt lấy tôi.

Tôi tách người sang một bên, quăng ra một nụ cười vô tội, “Đã lâu người ta không cùng hoàng thượng dùng bữa, chẳng lẽ chuyện này mà hoàng thượng cũng không vui vẻ chấp thuận được sao?”

“Nàng…” Thái dương hắn nổi một đường gân xanh, sau khi hít một hơi thật sâu, mới dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi lại: “Chỉ như vậy thôi?”

Tôi gật đầu: “Chỉ như vậy thôi. Hả? Chẳng lẽ vừa rồi Hoàng thượng lại hiểu lầm ý của thần thϊếp sao?” Tôi nghiêng đầu ngước lên, ngây thơ nhìn hắn, nhưng trong bụng đã cười đến thắt cả ruột rồi.

Lại hít sâu thêm một hơi, Trọng Tôn Hoàng Gia lại liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu, đột nhiên nở nụ cười cực kì mờ ám: “Được, đêm nay trẫm ở lại Tây Duệ cung dùng bữa, thuận tiện để trẫm ôn lại những điệu múa thiên tiên của Vận nhi.”

Nam nhân này thật là không đơn giản, không hổ danh là một thế đế vương!

Tôi mỉm cười rũ mắt xuống, cũng che giấu đi “chiến ý” trong đó.