Gian Phi

Chương 5

Chờ tôi ngồi vào chỗ của mình, gia gia Kỷ Thiên Tường cười hiền lành nói: “Hôm trước ở thọ yến của hoàng thượng Vận nhi biểu hiện vô cùng tốt, không ngờ rằng Vận nhi của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

Tôi đổ mồ hôi lạnh! Đây cơ bản chính là thay đổi thành một người khác luôn ấy! Thật ra tôi luôn cảm thấy Kỷ Vận cũng chẳng phải là một người thiện lương gì cho cam, nhớ lại thái độ ngày đó lúc cô ta bắt buộc tôi phải trao đổi thân phận, quả thật đúng là “âm hiểm + ác liệt”!

“Gia gia đùa cợt con!” Trừng mắt oán trách ông lão một cái, nhà này mọi người lớn lên đều trưng ra một bộ mặt hồ ly, Kỷ Vận mặc dù là trường hợp đặc biệt nhưng cũng là đúc từ trong một khuôn gian xảo mà ra. ”Cha, con nhờ người giúp con chuẩn bị tư liệu, đã hoàn chỉnh xong chưa?”

“A! Vận nhi quả thật là thông suốt rồi! Mấy thứ này trước kia cha đưa cho con, con đều không lấy, bây giờ lại chủ động hỏi, trước tiên phải nói cho rõ đã, rốt cuộc là tại sao con lại nghĩ thông suốt vậy?” Kỷ Vân Nhiên đắc ý nhìn tôi, cái kiểu vỗ về dụ dỗ thật xứng đáng với địa vị lão tướng trong triều.

… Tại sao tôi lại có cảm giác những người này đang gây phiền toái cho tôi nhỉ? Nhìn qua gia gia và hai vị huynh trưởng, đều là nụ cười không có ý gì tốt, bọn họ đã tưởng tượng đến đâu rồi? “Ừm! Việc đó… nữ nhi hình như đã quên nói cho phụ thân một việc…” Giả vờ dè dặt cẩn trọng, tôi nói: “Tiểu Nhị đã bị Tiêu Ngọc Dung mua chuộc rồi.” Tiêu Ngọc Dung chính là Đức phi.

“Cái gì?!”

“Dạ, lại còn đập vỡ chén lưu ly ngự ban, mưu đồ hại con vào chỗ chết.”

“Tiện tì to gan!” Kỷ Vân Nhiên sắc mặt xanh mét, tay đập rầm lên bàn, làm cho chén trà nhảy dựng lên, nước trà bắn tung tóe ra đầy mặt bàn. “Giỏi cho một tiện tì vong ân phụ nghĩa! Lão phu đã nhìn lầm ả!”

Tôi cúi đầu cười thầm, không biết nếu như “cha” biết chân tướng sự thật là Tiểu Nhị đã gϊếŧ nữ nhi “thật” của “cha” không biết có tức giận đến hộc máu không? Có điều thế này cũng không thể trách “cha”, bị phản bội không phải là một việc dễ chịu gì, đặc biệt Tiểu Nhị căn bản vốn là nha hoàn Kỷ gia mua về, vì thế mới cố ý chọn ra để đưa vào trong cung an bài bên người tôi, Kỷ gia đối với cô ta là có ơn tái sinh, cô ta làm như vậy, dù là vì lý do gì cũng đều không thể chấp nhận.

Lão gia tử hình như đã bình tĩnh lại, đúng là người có mấy chục năm kinh nghiệm, một lời liền hỏi ra trọng điểm: “Vậy tiện tì đó bây giờ ở đâu rồi?”

“Con đã xử lý rồi.” Tôi thản nhiên cười cười, nói: “Chuyện này tuy rằng không nên làm lớn, nhưng lời đồn dù sao cũng đã phong thanh truyền ra ngoài, sau này nếu lại phát sinh chuyện gì, e rằng Tiêu Ngọc Dung sẽ không thể dễ dàng thoát thân nữa đâu.” Chủ yếu là chuyện này liên quan tới bí mật tôi “chết đi sống lại” cho nên tôi mới bằng lòng ở đây rộng lượng nói lời hay ý đẹp, bằng không… Hừ!

Mặc dù tôi nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người nghe lại sợ hãi biến sắc, bọn họ dường như không ngờ một kẻ luôn luôn nhu nhược, lại không thích tranh chấp như tôi lại còn có một bộ mặt như vậy, ánh mắt nhìn tôi đều quái dị vô cùng.

Tôi lơ đễnh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, “Cha, có thể giúp con an bài vài người tiến cung được không? Không có tâm phúc làm việc cho con rất bất tiện! Còn nữa, mọi nơi đều phải đề phòng Tiêu Ngọc Dung, nếu người của chúng ra lại bị cô ta mua chuộc, dù chỉ làm vài việc nhỏ, nhưng cũng sẽ không có may mắn như thế nữa đâu.”

“Ừ, không sai.” Kỷ Vân Nhiên hơi trầm ngâm rồi nói: “Việc này cha sẽ an bài, trước hết con cứ chờ vài ngày đã.”

“Dạ. Có điều, phụ thân à, nữ nhi còn muốn biết thêm một việc.”

“Việc gì?”

“Nữ nhi muốn biết, trong cung còn có ai mà nữ nhi có thể sử dụng?”

“Vận nhi?” Kỷ Vân Nhiên kinh ngạc nhìn ta, gia gia đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha… Tốt! Không hổ danh là nữ nhi của Kỷ gia ta! Tốt lắm!”

Tôi mỉm cười, thầm nghĩ: vì an toàn của bản thân cũng tốt, vì mục tiêu vĩ đại của tôi cũng được, quan điểm của tôi là phải luôn luôn tích cực một chút.

Cùng người nhà nói chuyện một hồi, cuối cùng tôi đã đem tất cả tư liệu mà quá khứ của Kỷ Vận còn thiếu bổ sung hết một lượt, thật sự là đáng mừng.

Đến lúc trời tối, việc “li kinh tỉnh thân” (- việc phi tần rời cung về nhà) cũng phải kết thúc rồi, đương nhiên không tránh được một màn “hư hoàn vẫn noãn” (- hỏi thăm tình hình chi tiết về cuộc sống gần đây), nếu như không phải cung quy có giới hạn, phi tần không được lưu lại nhà ngoại qua đêm, chỉ sợ bọn họ nhất định sẽ lôi kéo tôi ở một năm nửa tháng mới cho đi mất.

Phải chịu đựng thêm một trận xóc nảy nữa mới vào tới cung, không ngờ lại gặp thêm phiền toái.

Lúc đang trên đường quay về Tây Duệ cung, vừa mới đi tới chỗ rẽ ở hành lang, tôi chợt nghe được một tràng âm thanh trách mắng trầm thấp. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy tên thái giám đang vây lại cùng một chỗ, không biết đang nói cái gì, ở giữa là một tiểu thái giám, trong bóng tối nhập nhoạng nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nhìn mấy kẻ đang vây quanh hắn, trong đó có một người phục sức hình như là phó quản sự, tôi cũng đại khái hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Tôi không muốn nhiều chuyện, huống chi đây là việc của hạ nhân, cũng không đến phiên tôi trông nom, nếu như không phải là bọn họ chắn ngang đường tôi đi, tôi thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Nhìn thấy tôi đi đến, một đám người lập tức tản ra quỳ xuống hành lễ, tôi khoát tay, “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ý tứ chỉ muốn hỏi một chút rồi đi.

“Bẩm nương nương, tên nô tài này cả gan làm loạn, ở trong cấm cung trộm đồ, chúng nô tài vừa bắt được hắn ở đây, không ngờ cản trở bước ngọc của nương nương, mong nương nương thứ tội.”

“Ồ? Dám ở trong cung cấm mà ăn trộm? Quả thật là to gan. Các ngươi nên tra xét kĩ việc này, nhất định không được làm qua loa.” Ở tình huống này nói vậy là hết lời rồi, tôi liền có ý muốn rời đi, thật sự là phiền phức, tôi chỉ muốn nhanh chóng nằm trên giường nghỉ ngơi thôi!

Không ngờ ông trời không cho tôi toại nguyện. “Nương nương! Nô tài bị oan! Xin nương nương khai ân!” Một giọng nói the thé vang lên, âm thanh phát ra tuy không lớn, nhưng tràn đầy ai oán, lại còn mơ hồ mang theo một tia tuyệt vọng.

Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy… Tự thôi miên bản thân như vậy, tôi thật sự không muốn xen vào việc của người khác, nhưng ở phía sau có người nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của tôi, sau đó nghe Mai Nhi khẽ gọi: “Nương nương.”

Tôi nhíu mày, Mai Nhi ngày thường rất thận trọng từ lời nói đến việc làm, từ sau sự việc của Tiểu Nhị, cô nàng dù là làm việc gì đều có vẻ e dè sợ sệt, tuyệt đối không lắm miệng, lần này là vì sao?

“Nương nương…”

Lúc này tôi đã rời đi cách đám người kia một quãng rồi, thế nên tôi quay đầu lại hỏi: “Hắn có quan hệ gì với ngươi?”

“Cái này…” Cô nàng do dự nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi không biểu hiện gì cả, đành phải cắn răng nói: “Hắn là đệ đệ ruột của nô tì.”

“Ồ.” Quả nhiên là có quan hệ. Tôi suy nghĩ một chút, quyết định phải giúp cô nàng một lần, coi như là một phương thức “thi ân” đi! Huống chi một lần thu hoạch được hai người, rất có lời nha! Suy nghĩ thêm một lần nữa, tôi nói khẽ với cô nàng: “Ta sẽ quay lại… hiểu chưa?” Nói một hơi, tôi nhìn Mai Nhi.

“Nô tì tuân mệnh.” Mắt Mai Nhi sáng ngời, biết là tôi đã đồng ý giúp.

Khi tôi quay lại đi đến trước mặt đám người kia, vẻ mặt bọn họ đều cực kì lo lắng, không biết tôi lại định làm gì. Nhưng xen lẫn trong đám người đó có một tiểu thái giám tròng mắt đảo quanh, thần sắc hoảng hốt.

“Bản cung nghĩ lại, quyết định muốn đích thân làm rõ ràng chuyện này.” Tôi trưng ra một tư thái khoan dung, mặc kệ việc để ý xem trong lòng bọn họ có muốn hay không, dù sao trong hậu cung này tôi và Đức phi chính là nhị phân thiên hạ chi thế, ai dám có dũng khí không cho tôi mặt mũi.

“Chuyện này… nương nương thân thể kim chi ngọc diệp, chuyện nhỏ này sao lại làm nhọc tâm nương nương được? Chờ nô tài xử lý thỏa đáng, sáng sớm ngày mai liền bẩm báo nương nương, không biết ý nương nương thế nào?” Người trả lời chính là người lúc trước, chỉ nhìn phục sức không thể xác định được là phó quản sự ở phòng nào.