"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 25: Tam-tài-đại-phú điên đến thú vị

Tư Duệ kiếm cho mình một nơi thật thoáng để nghỉ ngơi. Đêm qua quả thực cô không ngủ được, lại thêm một ngày mệt mỏi bôn ba, giờ vẫn đang trong trạng thái người trên mây.

Nguyên nhân cũng là vì Uyển Dư mà ra.

Tư Duệ thực sự đã rất giận nàng, làm cô lo lắng đến vậy, rốt cục lại là đi đến Kim Cương quốc làm chút việc ngoại giao. Ở quê nhà không nói nửa lời, đến nơi đất khách liền tuỳ ý đường đột xuất hiện, nói không giận nàng chính là nói láo.

Nhưng là vì giận nàng nên mới trở thành buồn bực. Tư Duệ biết bản thân với Uyển Dư không có mối quan hệ gì, đem tức giận đặt lên nàng chính là một điều bất thường.

Loại cảm xúc này từ lâu Tư Duệ vốn đã biết là gì, ở độ tuổi này, sao có thể không nhận ra là đang thực tâm yêu người ta. Cô động lòng vào chính ngày cô rời khỏi phủ Quận chúa, ngày đó Tư Duệ nhìn một Uyển Dư nhẹ nhàng ôn nhu chăm sóc những người vô gia cư, nở một nụ cười thật tươi tắn với họ thì trong lòng hân hoan xúc động. Cô chưa bao giờ được nhìn thấy một người con gái đẹp đẽ đến thế, đẹp người và đẹp nết, tựa như tiên nữ giáng trần.

Mà con người nào lại không mê đắm một tiên nữ!?

Uyển Dư chính là tiên nữ duy nhất trong lòng Lâm Tư Duệ cô.

Ấn tượng như vậy, rồi thêm những ngày được nàng bồi khi đổ bệnh. Loại cảm xúc dành cho Uyển Dư mỗi lúc một mãnh liệt, chữ yêu cũng vì thế mà rõ ràng. Là yêu người con gái đó tha thiết si mê.

Giá mà mình là đàn ông, có khi...

Thần sắc Tư Duệ mỗi lúc thêm u buồn, tâm trạng dưới cả mức tệ hại.

Quả thực, ta yêu người, ta là nữ, người là nữ. Chúng ta cách nhau cả nghìn năm... Tình cảnh như vậy, có là ai cũng có thể rơi vào sầu não.

Uyển Dư chau mày khi nhận ra vị thế món bảo vật nàng đem ra trao đổi với Hán Vương Kỳ bị đe doạ. Ngọc bát hồn các nàng mang tới đây quả thực không thể sánh bằng Ngọc âm dương do người của Tứ Kình quốc mang đến được. Uyển Dư không thể ngờ người Tứ Kình có giữ món bảo vật này, Ngọc bát hồn đúng là chỉ xếp ngay sau Ngọc âm dương – việc này quả thực hết sức xui xẻo.

Tiếng xì xầm nổi lên, là đang bàn tán vì sao Ngọc âm dương có thể ở đây. Không ai tin được thứ này có người giữ, lại càng không tin có kẻ mang đến tận đây trao đổi. Nhiều người hoài nghi đây là đồ giả, nhưng sau khi kiểm chứng thì rõ ràng thứ này là món bảo vật thật tuyệt đối, là vậy nên họ cho rằng người Tứ Kình đang gặp đại nạn, phải đánh đổi bảo vật trân quý như vậy để cứu vớt.

Người duy nhất không ngạc nhiên là Hán Vương Kỳ, có lẽ y từ lâu đã biết Ngọc âm dương do người Tứ Kình nắm giữ. Một gợn duy nhất trong lòng y chỉ là việc: đám người đó dám đem cả Ngọc âm dương ra đánh đổi, hay thật!

Nhưng Ngọc âm dương đối với Hán Vương Kỳ mà nói, cũng không phải là thứ khiến hắn thích thú. Bảo vật chỉ là lựa chọn thứ hai, đám người này chẳng ai làm hắn thấy thú vị nên miễn cưỡng nhận lấy bảo vật thay thế. Sinh thần tứ tuần lần này, Hán Vương Kỳ ngán ngẩm: xem ra vẫn chẳng có ai làm ta thấy cao hứng, lại phải nhận bảo vật sao?

Uyển Dư biết rõ Hán Vương Kỳ muốn tìm kiếm niềm vui, bảo vật chỉ là lựa chọn cuối cùng. Nhưng con người Hán Vương Kỳ cổ quái rất khó đoán, không biết rõ hắn là người thích kiểu thú vị gì, giờ cũng không thể nghĩ ra điều gì vui vẻ để đáp ứng. Uyển Dư cho rằng Ngọc âm dương sẽ không thể bị mang ra đánh đổi. Nàng đã sai lầm, rất ít khi nàng sai lầm, và lại chính là hôm nay.

Rốt cục Tứ Kình quốc gặp đại nạn gì mà lại phải đánh đổi thứ đó? Uyển Dư bặm môi.

"Uyển Uyển, chúng ta nghĩ cách khác sau!" Minh Viễn hiểu tình hình này, ghé vào tai Uyển Dư khẽ tiếng.

Uyển Dư thở dài một tiếng, sau cùng cũng chấp nhận chịu thua, lùi về phía đám đông, nhường trung tâm cho Ngọc âm dương và người của Tứ Kình quốc.

Hán Vương Kỳ liếc nhìn Uyển Dư, hắn biết nàng là một nữ nhân thông minh cơ trí, vậy mà trước hoàn cảnh như vậy cũng vô phương thì có phần thất vọng. Hắn có chút mong đợi từ người của Hoa Thanh xứ nhưng sau cùng vẫn đành thở dài.

Tôi tớ của các nàng gây chuyện tối qua, hôm nay lại chẳng trao đổi được gì với ta... Thôi thì chờ xem các nàng cứu ba kẻ đó rời khỏi Kim Cương quốc toàn mạng bằng cách nào vậy! Hán Vương tóm cằm suy nghĩ mấy dòng, sau cùng thì nâng tay, lớn tiếng: "Vậy ta sẽ đồng ý trao đổi với-..."

"KHOAN!"

"Hửm?" Kẻ nào ngắt lời ta đây!? Hán Vương Kỳ kinh ngạc đưa tầm mắt đến nơi phát ra tiếng, ngạc nhiên đó lại là vị trí của người Hoa Thanh đang đứng.

Ngoài Hán Vương Kỳ, còn có ba mỹ nhân Hoa Thanh xứ đang hé miệng như không tin vào mắt mình: CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY VẬY???

Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành từ bao giờ đã xuất hiện ở đây. Trên người là trang phục đồng bộ, nhìn ra sao cũng giống trang phục biểu diễn của người Kim Cương.

"Các ngươi là ai?" Hán Vương Kỳ nhìn liền phán đoán ra đây chính là ba kẻ tôi tớ của tam đại mỹ nhân Hoa Thanh xứ tối qua mới cả gan gây chuyện thì trong lòng dâng lên một trận thích thú. Giai đoạn Kim Cương quốc ổn định như vậy, đã là mười năm, chưa một ai dám gây chuyện trên đất nước này. Ba người họ cướp người, đánh người thậm chí giờ còn đột nhập vào buổi yến tiệc sinh thần này của hắn, Hán Vương Kỳ là hiếu kỳ đến mức nở nụ cười trên khoé miệng. Chỉ là tôi tớ nhưng vô phép tắc, đúng là không biết giữ mạng!

"Bọn tiểu nhân là người trong đoàn múa của Hoa Thanh quốc, được ba vị công tử cử tới đây để biểu diễn!" Bân Bân cúi người cung kính.

"Đoàn múa!?" Hán Vương Kỳ tròn mắt hỏi lại.

"Người Hoa Thanh định dùng vũ đạo để trao đổi với Hán tướng quân sao?" Một kẻ lên tiếng, đồng loại cả đám người nở rộ tràng cười trêu ghẹo coi thường.

Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành không mấy bận tâm đến cái cười nhạo này. Gương mặt họ vô cùng nghiêm túc.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Minh Viễn ném hàn khí lạnh lẽo sang Bân Bân, nàng đang thực sự rất giận, lại cũng vừa lo lắng. Gây chuyện tới mức này, các ngươi còn muốn giữ đầu không? Các ngươi trốn chưa xong còn lộ diện tới tận đây, quả thực là không biết Hán Vương Kỳ là ai!?

"Ta đã dặn các ngươi ở im trong khách điếm, các ngươi không thể nghe lời hay sao???" Tuyết Y nghiến răng nghiến lợi lừ mắt nhìn sang Quốc Thành.

"..." Uyển Dư không thể nói thêm câu gì, đôi mắt của Tư Duệ đang nhìn nàng, mang hàm ý: hãy tin tưởng ta. Uyển Dư trước đôi mắt kiên định của cô sẽ không hoài nghi chút đỉnh, nàng tin tưởng con người này, con người này thực sự có thể khiến nàng đặt trọn niềm tin và gửi gắm tất cả. Ta tin ngươi, Tư Duệ!

"Quả thực bọn ta đã chuẩn bị một tiết mục đặc biệt tặng Hán tướng quân, nhưng cần một chút chuẩn bị. Nếu Hán tướng quân không chê, bọn ta sẽ lập tức thu xếp!" Uyển Dư đại diện lên tiếng.

Quả là... thú vị. Đám người này bị điên đến mức thú vị... Hán Vương Kỳ nét cười càng thêm đậm: "Hảo! Ta rất cao hứng, tốt nhất phải là một thứ gì đó mới mẻ làm ta thật sự vui vẻ. Nếu không, thù mới nợ cũ, ta sẽ tính sổ hết!"

Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y thông hiểu hàm ý này của Hán Vương Kỳ chính là nói đến đại tội Tam-tài-đại-phú gây ra hôm qua y đã nắm bắt được toàn bộ, bất đắc dĩ nở nụ cười gượng gạo rồi cùng nhau lôi Tam-tài-đại-phú tạm thời rời khỏi buổi yến tiệc.

.........

["Này lão Bân, Duệ, hình như ba vị tiểu thư gặp khó khăn, sợ rằng các nàng không trao đổi được tin tức rồi!" – Quốc Thành.

"Chuyện này có liên quan đến mấy đứa trẻ bị bắt cóc ở Hoa Thanh, nếu không có được tin tức sẽ làm cuộc điều tra bế tắc!" – Bân Bân.

"Tôi nghe nói cuộc trao đổi này đổi một thứ khiến tên Hán Vương Kỳ thấy thú vị, sẽ nhận được lại tin tức..." Tư Duệ tóm cằm suy nghĩ, "Các cậu có thấy hắn nhận bảo vật mà mặt không cảm xúc không? Không giống hứng thú lắm!"

"Ừ, cậu nói tôi cũng mới để ý. Cảm giác ngán ngẩm! Có khả năng báu vật không phải thứ khiến hắn vui vẻ thực sự!" – Quốc Thành bổ sung.

"Sẵn tiện chúng ta giả làm thành viên đoàn biểu diễn đột nhập vào đây, hay là chúng ta tặng cho hắn vũ đạo thời hiện đại!?" – Bân Bân đề xuất.

"Phải không? Tôi cũng nghĩ như vậy!" - Tư Duệ dứt khoát đồng ý.

"Này các vị tiểu thư lùi lại rồi, họ thua rồi! Quyết xong chưa? Chúng ta cùng ra!" Quốc Thành sốt ruột.

"Được, cùng ra cứu các vị tiểu thư của chúng ta nào!!!!" Tư Duệ hừng hực khí thế.

"Rõ!!!"]

.........

Uyển Dư bồi thêm ngân lượng cho đoàn hợp tấu để nhờ sự giúp đỡ, may mắn tất cả bọn họ đều có kỹ năng rất tốt và đang nghe theo sự chỉ dẫn của Tư Duệ một cách chăm chú.

Bên kia Bân Bân đang phân phó mấy người thổi tiêu các giai điệu, còn Quốc Thành trực tiếp sửa lại trang phục biểu diễn của họ cho gọn gàng.

"Được rồi, rất dễ đúng không!? Mọi người chỉ cần lặp lại các nhịp này là ổn, nhớ nhìn ám hiệu của ta nữa. Quan trọng nhất vẫn là tiếng trống, nó khác với dùng dùi, phải kết hợp bàn tay mới có hiệu quả, vị huynh đệ này chú ý giúp ta!"

"Được, cứ tin bọn ta! Nga, những giai điệu này rất lạ, người Hoa Thanh đã làm ra sao?" Tên phụ trách trống lên tiếng.

"Phải nga~ là người Hoa Thanh bọn ta làm ra đó!" Tư Duệ vỗ ngực kiêu ngạo, sau đó hướng Bân Bân cùng Quốc Thành: "Hai vị hảo huynh đệ, sẵn sàng chưa?"

"---Ông chủ trẻ, ông chủ trẻ---, tôi đã sẵn sàng!" Bân Bân vừa cười vừa nhẩm theo bài hát cả ba đã thống nhất.

"Đừng sung quá, nhớ đổi lời cho phù hợp!" Quốc Thành lớn tiếng nhắc nhở.

"Hahaha, khởi động các khớp kỹ vào, không còn giống thời trẻ đâu!" Tư Duệ vừa nói vừa xoay các khớp, hoàn toàn sẵn sàng với "cuộc chiến" sắp diễn ra.

"Rõ!!!" Bân Bân cùng Quốc Thành đồng thanh.

Uyển Dư, Minh Viễn và Tuyết Y ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh cả ba đều phải bật cười trước hoàn cảnh này.

"Xem ra bọn họ rất hào hứng!" Minh Viễn lên tiếng trước tiên.

"Lại còn tự tin nữa!" Tuyết Y gật gù.

"Nếu bọn họ đã như vậy, thì chúng ta cũng không cần lo lắng. Cứ tin tưởng giao cho Tam-tài-đại-phú của Hoa Thanh xứ giải quyết chuyện này!" Uyển Dư mỉm cười, sự ôn nhu này hoàn toàn hướng về Tư Duệ đang cười nhăn nhở cách đó không xa.

"Tư Duệ, trăm sự nhờ ba người các ngươi!"