Đô Thị Dâm Vương

Chương 76:

Lúc này, trên chiến trường êm ái. Bảo Ngọc đang ngồi quỳ ở dưới sàn nhà, úp mặt vào hạ bộ của Minh Vương mà thưởng thức ©ôи ŧɧịt̠ hắn. Nàng tham lam hít hà mùi hương nam tính nồng đậm của hắn, chiếc lưỡi nhỏ nhắn thấm đẫm nước miếng đang thưởng thức từng thớ thịt, đường gân của cây gậy khổng lồ. Mυ'ŧ lên cái đầu khấc, nàng lại chu môi trượt xuống cho ©ôи ŧɧịt̠ chui tọt vào trong họng. To và dài quá, chỉ vào được hơn nửa thân ©ôи ŧɧịt̠. Phía dưới, từ âʍ ɦộ nàng những dòng nước nhờn

nho nhỏ đã chảy xuống sàn nhà. Nàng nứиɠ quá rồi. Nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra, nàng dùng tay sóc mạnh mấy cái sau đó ngước mặt lên nói với giọng cầu xin:

"Minh Vương, ȶᏂασ em đi. Em nứиɠ l*и quá rồi".

Kéo Bảo Ngọc nằm bò lên giường, Minh Vương cầm thân ©ôи ŧɧịt̠ mà rê rê đầu khấc quanh cái miệng âʍ ɦộ nhớp nháp đỏ lòm của nàng. Cong mông dùng hết sức, hắn dập mạnh một phát thật mạnh.

A! Đúng là cảm giác này. Nàng rên lên mà thầm ghĩ trong lòng. Cái cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc khổng lồ, chưa kịp bôi trơn đã tấn công mạnh mẽ vào trong âʍ đa͙σ nàng. Nó làm nàng thấy hơi rát trong thành âʍ đa͙σ, cây gậy quá khổ đυ.ng trúng tử ©υиɠ cũng làm nàng thấy thốn. Nhưng chính cái sự mạnh bạo đó lại đem cho nàng cảm giác thật sướиɠ khoái. Gập mình cong mông đón nhận những cú dập như vũ bão của Minh Vương, âʍ đa͙σ nàng cũng tiết ra từng mảng nước nhờn dâʍ ŧᏂủy̠. Nó trong suốt, bám dính vào thân ©ôи ŧɧịt̠, theo thân ©ôи ŧɧịt̠ kéo ra ngoài. Khi ©ôи ŧɧịt̠ chạy vào lại trong âʍ đa͙σ, từng mảng nước nhờn đó lại bám trên mép miệng l*и, tạo thành một đám bọt trắng xóa.

Nước l*и cũng thay đổi màu sắc tùy theo thể trạng tâm sinh lý của phái nữ. Khi thì nó trong suốt, khi thì nó trắng đυ.c, khi thì nó sền sệt có màu trong đυ.c đυ.c. Nếu các ngươi chịu tìm hiểu kỹ, một tháng có thể được uống mấy loại nước nhờn này của bạn gái mình a.

Những cú dập mạnh bạo cộng hưởng với sự thèm khát dồn nén lâu ngày làm Bảo Ngọc không giữ được lâu. Nàng gồng mình lêи đỉиɦ xuất khí. Từng mảng nước nhờn theo từng cơn co bóp âʍ đa͙σ chảy ra ngoài, kéo dài từ mép âʍ đa͙σ xuống giường. Nhìn từ trên cao, lỗ nhị thâm thâm nhăn nhúm cùng miệng âʍ ɦộ đang thi nhau bóp nhả nước nhờn làm tinh thần nam nhân phấn chấn cực độ.

Minh Vương đợi nàng qua cơn co bóp sướиɠ khoái, vẫn cắm cây gậy cương cứng trong l*и nàng, hắn vỗ mạnh một bên mông:

"Da^ʍ phụ, mới ȶᏂασ mấy phút mà đã ra rồi".

"A….nhưng em sướиɠ l*и…không kìm được". Bảo Ngọc rên lên vì vừa sướиɠ vừa đau, nàng gồng mình làm cơ âʍ đa͙σ thít lại.

"Vậy phải đền bù cho anh rồi".

Nói xong, Minh Vương xoa nơi mông bị đánh đỏ hỏn của nàng, dùng một ngón tay vét một ít nước nhờn rồi chọc một đốt vào lỗ nhị nàng:

"Đại da^ʍ nữ, đã bị ai ȶᏂασ lỗ nhị chưa?".

"Ưm…bị…bị chồng em ȶᏂασ rồi". Bảo Ngọc sướиɠ khoái hổn hển nói.

Minh Vương lưu chuyển chân khí, đưa một chút quỷ khí vào dươиɠ ѵậŧ làm nó lớn thêm, các gai thịt nhọn cũng được mọc ra, chọc vào các nếp nhăn trong âʍ đa͙σ nàng. "Bốp" lại một tiếng giòn tan vang lên, bên mông nàng tiếp tục bị công kích.

"Con đĩ da^ʍ, đã từng bị ȶᏂασ cùng lúc hai lỗ chưa?".

"A…chưa…ưm…rồi…nhưng không phải…". Bảo Ngọc gồng cứng người vị bị tét mông, mỗi lần gồng lên như vậy các cơ âʍ đa͙σ của nàng lại bị co bóp thít chặt. Thật sự! Các ngươi có thể thử với bạn gái nha, cực kỳ sung sướиɠ luôn. Mỗi lần nàng gồng mình là các cơ cũng theo đó căng cứng, bó chặt lại. Tất nhiên không khuyên các ngươi bạo da^ʍ a, tốt nhất là khuyên các nàng nên luyện tập cách gồng người để thắt nhả cơ âʍ đa͙σ.

"Nói rõ xem nào, ấp úng là ăn tét mông". Minh Vương lại xoa xoa, nhẹ nhàng massages chỗ vừa đánh.

"Ưm…chồng em ȶᏂασ lỗ nhị….em cho sεメtoy vào l*и….có lúc thì ngược lại….". Bảo Ngọc rêи ɾỉ trả lời.

….Một hồi bạo da^ʍ nhẹ nhàng cùng khẩu da^ʍ tục tĩu, kết hợp với ©ôи ŧɧịt̠ biến dị to lớn trong âʍ đa͙σ làm Bảo Ngọc nứиɠ l*и trở lại. Một cuộc chiến mới lại bắt đầu. Lần này nàng ngồi trên phi ngựa, chủ động cảm nhận và điều khiển ©ôи ŧɧịt̠ công phá từng ngóc ngách trong thành âʍ đa͙σ. Đôi mắt mờ đi vì sướиɠ khoái nɧu͙© ɖu͙©, miệng nàng rêи ɾỉ những câu bẩn thỉu dâʍ ɭσạи:

"A….sao ©ôи ŧɧịt̠ anh to thế??? Chọc thủng l*и em rồi…ưm….sướиɠ quá….cái l*и dâʍ đãиɠ của em sướиɠ quá…."

Hơn chục phút, với bàn tay hữu lực nắn bóp hai bầu vυ' mập trắng nõn cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt vào hai cái núm đỏ sẫm, Bảo Ngọc đang phi ngựa mạnh bạo lại lêи đỉиɦ sướиɠ khoái. Dâʍ ŧᏂủy̠ lại trào ra như suối nguồn. Nàng gục trên ngực Minh Vương để mặc cho âʍ đa͙σ co bóp, nhai nuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn, lim dim ngây ngất cảm nhận những sướиɠ khoái của giao hoan mang lại.

Minh Vương trầm ngâm khẽ vuốt ve lưng nàng. Dưới hơi lạnh phả ra ở nhiệt độ 22℃ của chiếc máy lạnh gắn trên tường mà lưng nàng vẫn ướt đẫm mồ hôi. Nàng rất nhiệt tình và tận tâm a. Minh Vương cố gắng lý giải cái khí chất quỉ dị như có như không toát ra từ người nàng. Lúc vừa rồi đã có một sát na dục tính của hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ. Cái khí chất quái quỉ đó như đang cố kí©ɧ ŧɧí©ɧ một con đực bạo hành, chiếm hữu một con cái. Nó không phải phát ra từ mùi hương cơ thể, hay từ dịch dâʍ ŧᏂủy̠ trong âʍ đa͙σ như của Hy Hồ, mà nó như phát ra từ tận xương tủy vậy. Cũng giống như khí chất của mỗi người là khác nhau, có người mang khí chất vui vẻ, có người mang khí chất u buồn, có người mang khí chất nghiêm túc v.v… còn khí chất toát ra từ Bảo Ngọc như hóa thành thực chất, nó như hấp dẫn, mời gọi Minh Vương đến ban phát cho nàng những đam mê nɧu͙© ɖu͙©.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng dưới nhà có tiếng chuông cửa. Đặt Bảo Ngọc đang thϊếp đi vì sướиɠ và mệt mỏi. Minh Vương quấn tạm một chiếc khăn, sau đó đi xuống dưới nhà. Nhìn qua mắt mèo, hắn thấy một người phụ nữ chừng 30 - 35 tuổi cao ráo đứng nghiêm túc bên ngoài. Tưởng là chủ nhà, hắn mở cửa lạnh lùng hỏi:

"Chị là chủ căn homestay này? Đến hơi sớm thì phải, chúng tôi chưa trả nhà".

Người phụ nữ nhìn thật sâu vào ánh mắt lạnh lùng của Minh Vương một lúc rồi nói:

"Xin tự giới thiệu với cậu, tôi là Lý Thái Oanh, chị của Lý Thái Sơn, và là chị chồng của Bảo Ngọc. Tôi đến tìm em dâu mình".

Minh Vương bất ngờ rồi. Đây là bị bắt gian tại trận? Tuy hắn cũng chẳng để ý đến việc có lộ chuyện hay không. Cùng lắm là đánh một trận với Thái Sơn, cứ xuất chiêu là hắn sẽ tiếp hết. Nhưng dù sao bị bắt gian kiểu này cũng là lần đầu a, thật mất mặt. Nếu là có chứng cứ, sau đó hai bên gặp mặt nói chuyện thì còn dễ, đây là bị bắt ngay sau khi hành sự xong, hiện trường gây án vân còn được giữ nguyên. Ca này đúng là làm hắn có chút hơi lúng túng. Lúng túng thì lúng túng, hắn vẫn thản nhiên mời đối phương vào phòng khách, vẫn là chiếc khăn tắm buộc quanh hạ thân, hắn ngồi bắt chéo chân, khoanh tay nói với Thái Oanh.

"Chị đợi chút xíu, Bảo Ngọc đang nghỉ ngơi, khi nào tỉnh cô ấy sẽ tự xuống".

"Được, vậy tôi nói chuyện với cậu trước. Cậu làm chuyện này không thấy có lỗi với Thái Sơn à? Hoặc không thấy có lỗi với mấy đứa con của Bảo Ngọc à? Cậu đang phá vỡ một gia đình hạnh phúc đấy". Thái Oanh nhìn thẳng mặt Minh Vương chất vấn.

"Phá vỡ một gia đình thì đúng, còn hạnh phúc hay không thì chỉ có Bảo Ngọc mới có thể kết luận được. Nếu Thái Sơn không bồ bịch ở bên ngoài, bỏ bê cô ấy mấy năm trời thì cô ấy cũng không cần thiết đi kiếm trai ở bên ngoài". Minh Vương bình tĩnh nói.

"Dù gia đình đó có không hạnh phúc, thì cậu tự cho cái quyền được phá vỡ gia đình người ta? Cậu tưởng cậu là ai?". Thái Oanh gay gắt đáp trả.

"Tôi là ai thì có lẽ chị cũng biết qua đôi chút rồi nhỉ? Chị chỉ cần biết tôi là một người đàn ông, mà đàn ông thì không có lý do gì để từ chối một người phụ nữ xinh đẹp động lòng như Bảo Ngọc dâng hiến cả. Tôi làm việc tùy hứng không cần suy nghĩ vậy đó. Thích là làm, làm là nhận. Còn phá vỡ gia đình hay không đó là do Thái Sơn và Bảo Ngọc. Chẳng lẽ em trai chị bao gái thì đó không phải là hành vi phá vỡ gia đình? Tiêu chuẩn kép à?".

Thái Oanh cũng ngớ người vì phản biện sắc bén của Minh Vương, hồi lâu nàng mới thở dài nói:

"Cũng chính cậu đã nói đó, đàn ông khó qua ải phụ nữ, tôi nghĩ em trai tôi cũng vậy. Tôi biết nó có bao nuôi tình nhân trẻ bên ngoài, nhưng cậu phải hiểu đây là chuyện riêng của gia đình tôi, chuyện riêng của Thái Sơn và Bảo Ngọc. Cậu đừng lấy cai sai của người khác rồi bao biện cho cái sai của mình. Về vấn đề này, cậu chính là người có lỗi với gia đình tôi, với chồng của Bảo Ngọc".

"Vậy chị tính sao?". Minh Vương không lằng nhằng nữa, hỏi thẳng vấn đề.

Đúng lúc này, trên cầu thang có tiếng chân bước xuống. Một mỹ phụ khỏa thân hoàn toàn vừa đi vừa gọi nhỏ:

"Tiểu tình nhân, anh trốn ở đâu rồi?".

Khi nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, nàng như bị hóa đá. Nàng thấy vị tiểu tình nhân nhỏ của mình dưới hông quân khăn, mặt không cảm xúc ngồi khoanh tay nhìn chăm chú một vị mỹ phụ khác. Người này chính là chị chồng nàng a.

"A…chị…chị Oanh??? Sao chị lại ở đây?". Bảo Ngọc lắp bắp hỏi.

"Sao tôi lại không thể ở đây?". Lý Thái Oanh lửa giận như phun ra từ hai con mắt, quay qua gằn giọng hỏi Bảo Ngọc.