Đô Thị Dâm Vương

Chương 44: Gặp lại bạn cũ

44 .

Một buổi sáng nhộn nhịp với guồng quay của nền kinh tế thị trường. Tiếng còi xe, tiếng người tranh cãi, tiếng rao của những chiếc loa của người bán hàng dạo, tiếng nhạc từ trong các quán cafe…như một liều adrenaline thúc giục con người ta tiến nhanh về phía trước. Ở trong một hẻm nhỏ tại quận 1, đứng trước một ngôi nhà hai lầu đã khá cũ là một chàng thanh niên cao to điển trai như đang lâm vào trầm tư hồi ức.

Minh Vương đã khá lâu rồi mới quay lại căn nhà cũ, nơi cha mẹ hắn ở trước kia, cũng là nơi đặt di ảnh của cha mẹ. Lão Hổ từ sau chuyện đau buồn đó đã chuyển hẳn đến đây để hương khói cho vị anh em chí cốt. Thắp một nén nhang, lạnh lùng đi quanh nhà một vòng, hắn bước ra khỏi căn nhà mà không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng. Là thương nhớ, hay là đau khổ, là tiếc nuối hay là trống rỗng….tất cả hắn đều không hiểu. Rời khỏi căn nhà cũ, hắn đi tiếp qua mấy căn rồi đứng trước căn nhà hai lầu cũ này. Đúng vậy, đây là nơi người bạn thân của hắn từ lúc lọt lòng cũng là ân nhân từng cứu mạng hắn. Vì cứu hắn mà cậu bé ấy dùng cả thân thể để đỡ cho đầu hắn một va chạm kinh khủng trong tai nạn. Vì cứu hắn mà cậu bạn vĩnh viễn bị tổn thương cột sống, bị liệt hoàn toàn nửa thân dưới.

Dì Ba hôm nay ở nhà, từ khi cậu con trai duy nhất bị tai nạn, cả nhà giống như đã mất đi niềm vui cuộc sống. Giờ đây động lực duy nhất của hai vợ chồng già là đứa con trai bại liệt 23 tuổi. Tai nạn năm đó như giáng mạnh vào gia đình đang êm ấm hạnh phúc một đòn đau đớn. Lão Tứ chồng dì Ba, cũng là nhân viên theo lão Lăng những ngày đầu, gần như suy sụp. Lão bỏ bê công việc, thời gian đầu rượu chè sau xỉn liên miên, lão không chịu được cảnh đứa con trai, khi ấy mới 12 tuổi của mình, đã bị liệt hoàn toàn đôi chân. Cũng may có lão Hổ là bạn trước kia thường xuyên giúp đỡ.

Lão Tứ hay ngồi dưới gốc khế sau nhà mà một mình thẫn thờ uống rượu. Lão nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, khi con lão còn khỏe, cùng với mấy người anh em tâm đầu ý hợp, cùng chung chí hướng đánh ra được một mảng thiên hạ trên đất Sài Thành. Thời gian đầu lão gần như suy sụp. Nhưng cũng may, lão Hổ thường xuyên ghé thăm động viên. Mấy năm nay lão Tứ bỏ rượu, nuôi chim chóc, trồng cây cảnh, vừa giải tỏa sự muộn phiền vừa trang trải thêm kinh tế gia đình. Lão Hổ hàng tháng vẫn thường xuyên chuyển tiền vào tài khoản, nhưng lão Tứ không muốn sống dưới sự thương hại của bạn bè nữa.

Dì Ba lại thở dài, cuộc sống của gia đình mình coi như vẫn còn người thân đầy đủ, dù không trọn vẹn. Nhớ lại tình cảnh của vị sếp cũ, lão Lăng, bà cảm thán không thôi. Hai vợ chồng ra đi mãi mãi để lại người con bị bệnh tâm lý. Hồi đầu khi chưa biết chuyện, bà cũng trách Minh Vương khi trưởng thành nhưng không hề ghé thăm bạn cũ cũng là người giúp hắn trong tai nạn, bà giận lắm. Nhưng sau khi được lão Hổ tâm sự, hai vợ chồng bà càng thương cảm nhiều hơn. Một thằng nhóc 12 tuổi thấy cảnh cha mẹ chết thảm trước mắt, không sốc tâm lý mới lạ, không hóa điên đã là may mắn rồi.

Vừa mang vòi nước định tưới mấy khóm cây trước cửa nhà, bà giật mình khi thấy một thanh niên cao to, mặc áo sơ-mi quần âu đơn giản đang bần thần đứng trước cửa nhà.

"Cậu trai trẻ, cậu tìm ai vậy". Bà cất tiếng hỏi.

Minh Vương thoát khỏi những ký ức thủa nhỏ, hắn nhìn dì Ba, vị kế toán trước kia ở doanh nghiệp nhà hắn. Trước đây dì Ba làm kế toán, chồng dì là chú Tư thì lãnh đội bên thi công. Nhìn người phụ nữ 50 mà đã già như 60 - 65 tuổi, lòng hắn không khỏi khởi lên cảm giác ngũ vị tạp trần:

"Cháu tìm Lương Thiếu Kiệt". Hắn nhỏ nhẹ trả lời.

"A…cậu là…". Dì Ba ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi.

"Cháu đây, Lạc Minh Vương".

"A…ông nó ơi, cậu Vương đến chơi, lâu lắm cháu nó mới về, mau vào nhà, nhanh nhanh". Bà vui mừng gọi với vào nhà, rồi quay qua kéo sốt sắng kéo tay Minh Vương.

Dù sao hai nhà cũng ở chung xóm, cách nhau có vài căn. Lại quan hệ trong công việc từ lúc lão Lăng, lão Hổ mới khởi nghiệp. Nên sau những khúc mắc ban đầu, hai vợ chồng bà lại càng thương cảm cho cậu nhóc số khổ này hơn.

"Ai thế…cậu Vương nào, mới sáng sớm bà đã ồn ào gì thế". Lão Tứ cũng từ vườn sau nhà, qua phòng bếp đi lên.

"Chú Tư, đã lâu không gặp". Minh Vương ngắn gọn giơ tay bắt cùng chú Tư.

"Ài…thằng nhóc này!". Chú Tư cũng bình thản như người đã nhìn thấu nhân sinh cuộc đời, thấy Minh Vương lạnh lùng ông cũng không trách, chỉ cảm thán một câu.

Dì ba nhanh nhảu rót nước, thân mặt nắm tay hắn hỏi han:

"Sức khỏe….à...cháu dạo này sao rồi. Nghe lão Hổ nói, mấy năm nay cháu tiếp quản tập đoàn phát triển tốt lắm, dì nghe mà cũng hãnh diện".

"Vâng, cháu cũng bình thường. Gần đây cháu có tìm được một đội ngũ bác sĩ bên Mỹ đến điều trị cho cháu, mọi chuyện đang tiến triển khả quan. Nhân tiện cháu cũng mời một đội ngũ chuyên về thần kinh vận động. Họ đã xem hồ sơ bệnh án bảo lưu trong bệnh viện của Thiếu Kiệt, tình hình cũng rất khả quan. Họ đánh giá khả năng hồi phục trên 80%. Cháu đến đây muốn gặp cậu ấy báo tin một chút".

Nhắc đến xon trai, dì Ba lại rơm rớm nước mắt. Dì lấy tay quẹt những giọt nước định rơi xuống với đôi mắt đỏ hoe, sụt sịt nói:

"Cám ơn con quan tâm, ừ…dù thế nào thì hai đứa cũng nên gặp nhau. Nó ngồi nhà nhiều nên tâm tình không được tốt, lát con gặp cũng đừng kích động quá".

Lão Tứ vẫn ngồi thản nhiên uống trà, chỉ khe khẽ gật đầu.

Trên tầng sân thượng, dưới một dàn hoa lan và cây cảnh bốn xung quanh, thêm vài chú chim chào mào, sơn ca, họa mi v.v… hót líu lo sáng sớm. Minh Vương nhìn Thiếu Kiệt từ đằng sau, bạn hắn đang ngồi trên chiếc xe lăn như đang hưởng thụ ánh nắng sớm. Sau vài phút im lặng bỗng Thiếu Kiệt nói như có mắt đằng sau lưng:

"Ài…hôm nay rồng đến nhà tôm nha. Đại thiếu gia tập đoàn Vương Lăng đến tham quan kẻ tàn tật à?". Thiếu Kiệt trước kia cũng rất giận vì Minh Vương tránh mặt không đến gặp hắn. Nhưng sau này càng lớn hắn càng hiểu, bản thân hắn còn may mắn hơn Minh Vương rất nhiều. Ít nhất hắn còn gia đình, cha mẹ. Còn thằng bạn thì….cha mẹ mất, sốc tâm lý. Thiếu Kiệt được lão Hổ thuê riêng gia sư dạy từ cấp 2 đến hết cấp 3. Cũng học xong đại học trực tuyến từ xa, bản tính lại lương thiên nên thấu hiểu được đạo nghĩa. Hắn đã âm thầm tự hỏi, nếu quay lại quá khứ hắn có cứu Minh Vương không. Hắn khẳng định là có, dù có bị tàn phế hay sống thực vật đi chăng nữa. Hắn vẫn vững tin vào tình bạn 12 năm của hắn và Minh Vương, sẽ mãi mãi không thay đổi.

"Sao? Không dám nhìn mặt bạn à". Thấy lâu lâu Minh Vương không đáp lời, Thiếu Kiệt vẫn chưa quay lưng lại, nhàn nhạt hỏi.

"Hài…ngắm mấy chậu cảnh với giỏ lan của chú Tư đẹp quá, chú Tư đúng thật là khéo tay". Minh Vương tiến lên, đứng đối diện Thiếu Kiệt lạnh lùng nói.

"Ahaha…cái tính không chịu thua ai của cậu kìa….vẫn cứng đầu nhỉ". Thiếu Kiệt cố gắng tỏ ra vui vẻ hài hước.

"Muốn đứng dậy cùng tôi xông pha giang hồ, đánh ra một mảng giang sơn như các tiền bối thế hệ trước không". Minh Vương vẫn khuôn mặt lạnh lùng, giọng nhàn nhạt, chăm chú nhìn Thiếu Kiệt nói.

"Ý cậu là…..Hừm…cậu đến châm chọc tôi đấy à?". Thiếu Kiệt ẩn ẩn muốn nổi giận, cố kìm nén nói.

"Thiếu gia đây chưa từng biết nói đùa châm chọc, càng không như thế với bạn bè sinh tử. Tôi nói, tôi có thể cho cậu đôi chân khỏe mạnh là xó thể. Thế nào? Hứng thú không? Gọi một tiếng Vương ca lập tức cậu có thể đứng dậy được".

Sau gần một giờ nói chuyện riêng. Thiếu Kiệt kích động như ăn phải xuân dược. Hắn tận mắt chứng kiến thằng bạn thân 12 năm trước lơ lửng trên không trung, cả người tỏa ra hắc khí quỷ dị. Lại nhìn mấy cái lỗ trên thân khung sắt dàn hoa lan bị thủng một lỗ, đấy là do Minh Vương tùy ý chọc nhẹ một cái. Sau đó bạn hắn còn khẳng định có thể biến đổi hắn để hắn đứng dậy như người bình thường, thậm chí sau này có sức mạnh siêu việt người bình thường.

"A…ta nói này Vương ca, ta đã gọi cậu Vương ca cả chục lần rồi, bản lĩnh của cậu ta cũng lĩnh giáo qua, thế nào, có phải nên để ta đứng dậy khởi động một chút được không?". Thiếu Kiệt tâm ký cũng kiên định. Những người chịu nhiều thiệt thòi, gian khổ trong cuộc sống tâm lý thường kiên định như vậy. Sau khi chứng kiến tất cả, hắn cũng không sợ hãi hay hoài nghi. Mà chỉ còn lại kích động, đúng vậy, kích động mãnh liệt. Nếu đúng thì hắn có thể đứng dậy bằng chính đôi chân của mình một lần nữa a.

"Nhìn bản mặt hoài nghi với thái độ của cậu lúc trước, bản thiếu gia tính để cậu ngồi xe thêm năm năm, mười năm nữa". Minh Vương khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nó.

"Ách…Vương ca, nãy là ta đang ngắm cảnh mặt trời mọc, nghe chim hót líu lo, tự nhiên bị ngươi làm giật mình, nên tâm tình không thoải mái. Vương ca, ngươi nên giúp ta đứng dậy a, để còn cùng ngươi chạy đi rình vị quả phụ cuối xóm tắm rửa". Thằng nóc này, để nịnh nọt Minh Vương còn lôi cả chuyện xấu của cả hai trước đây ra nói.

Minh Vương nhẹ nhàng vả lên vai hắn một cái, mang ý cưới nói:

"Ngậm miệng, ai đi rình quả phụ tắm cùng ngươi".

"Hừ….Không phải hồi đó có cô Xuân không chồng, bán bánh mì ở đầu xóm sáo sao. Sáng nào hai thằng không dậy sớm từ 4 giờ sáng rình cô tắm rửa để đi bán hàng".

"Ách…hình như có chuyện đó. Còn cả cô Thanh bán cafe nữa. Bà này toàn tắm gần 12h đêm, rình tắm mà muỗi cắn nát hết chân". Minh Vương than thở nhớ lại.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng cưới ha hả. Mọi khoảng cách sau 12 năm xa cách như đã bị xóa nhòa bởi những kỉ niệm của hai thằng.