Đô Thị Dâm Vương

Chương 18: Lại cứu Mai Anh

Trong phòng có hai nữ bốn nam, bốn tên nam giới có vẻ là sinh viên đại học, người nữ còn lại cùng độ tuổi với Mai Anh, có lẽ là bạn học. Hai tên đang cởϊ áσ của cô bé bạn Mai Anh, cô bé gần như đã bất tỉnh, nhìn số lượng vỏ bia trên bàn, Minh Vương thầm nghĩ họ chắc đã bị ép uống rất nhiều.

Bên này Mai Anh đang vùng vẫy đạp chân vào một tên đang cố gắng tiếp cận nàng, tên còn lại thì đang giữ chặt hai tay nàng. Bọn chúng chưa kịp bất ngờ vì bị người lạ phá cửa xông vào thì đã ăn mỗi người một đạp của Minh Vương. Hai tên đang quấn lấy Mai Anh bắn ngược vào hàng ghế bên trong rú lên đau đớn, hai tên còn lại đang thỏa mãn thú tinh, giật áo cô bạn gái say mềm kia thì giật mình nhìn lên, tiếp tục lĩnh trọn hai cú đấm trúng mặt. Minh Vương thấy rõ có vài chiếc răng cùng hòa trộn với máu văng ra. Hàng loạt những động tác của Minh Vương từ lúc đạp cửa cho đến lúc hạ gục cả bốn tên diễn ra chưa đầy 2 giây.

Sau khi ổn định lại, hắn với tay bật công tắc điện, giảm bớt âm lượng của bộ loa đang phát nhạc ầm ĩ. Hắn ôm Mai Anh vào lòng, nàng như cảm nhận được một hơi thở thân thuộc đáng tin, giống như đang giãy giụa giữa trời lạnh lại được ôm vào trong lòng cùng một chiếc áo ấm, nàng nhắm mắt dụi đầu vào ngực hắn. Minh Vương đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, truyền cho nàng một luồng chân khí chạy một vòng quanh thân thể để bức hết hơi cồn. Tiện thể hắn tạo một m Huyễn Ảnh cho nó bám dính vào cơ thể nàng để giám sát sự an toàn của nàng. Chỉ mấy giây sau Mai Anh đã tỉnh táo hoàn toàn, nàng giật mình kéo giãn khoảng cách với hắn rồi lắp bắp nói không nên lời:

" A…..anh….anh….là anh…là anh….".

Minh Vương mỉm cười nói:

"Ừm…đúng là anh. Em chờ chút xíu lát mình nói chuyện sau".

Không biết tại sao ở gần người đàn ông này Mai Anh lại có cảm giác an toàn và thân thiết đến kỳ lạ. Nàng không hề phản cảm khi được ôm ấp như vậy, trong thâm tâm coi đó là điều đương nhiên.

Minh Vương cũng vận công truyền nguyên khí cho cô bạn gái đi cùng tỉnh lại, sau đó đưa 2 nàng sang phòng trống bên cạnh, hắn muốn ở lại hỏi tội mấy tên cầm thú này. Hắn tự nhận hàng của hắn thì phải để hắn làm cầm thú, kẻ khác muốn làm cầm thú thay hắn là không được, hắn không cho phép. Khoanh tay trên ghế hắn nhàn nhạt nói.

"Chuyện này ai làm chủ mưu".

Căn phòng im lặng như tờ, bốn tên nằm co ro trong góc ghế giả vờ không nghe, không biết."Á" "Á" "Á" "Á" bốn tiếng đồng thanh vang lên, Minh Vương đã đứng trước mặt bọn chúng từ lúc nào, dùng hai ngón tay bao bọc nguyên khí chọc gãy mỗi tên một cây xương sườn mà không làm ảnh hưởng đến da thịt bên ngoài.

"Nói, đứa nào làm chủ mưu? Không nói cứ 3 giây tao sẽ làm đứt một cây xương trên thân thể bốn đứa mày, từ từ mà suy nghĩ nhé". Nói xong hắn lại giơ hai ngón tay lên như chuẩn bị hành động.

"Em nói…..đại ca….là em, là em!".

"Nói rõ ràng câu chuyện".

Thì ra tên sinh viên năm thứ ba này là gia sư của Mai Anh được gần nửa năm, hắn khá thật thà chất phác nên chiếm được sự tin tưởng của nàng. Vì vậy thỉnh thoảng có chuyện buồn nàng đều tâm sự với hắn. Cha thì bỏ bê gia đình, mẹ thì bận bịu tối ngày, nàng cảm giác mình như một đứa trẻ mồ côi. Hắn lại đem việc này tâm sự với thằng bạn thân, tên bạn thân này nhà cũng có số má và điều kiện kinh tế, khi tên này nhìn hình của Mai Anh thì thèm chảy nước miếng. Hắn vừa dụ dỗ vừa đe dọa tên bạn gia sư nên mới có việc ép bia trong phòng karaoke ngày hôm nay.

Đang nói thì ở ngoài xuất hiện mấy tên xăm trổ cao to vạm vỡ xông vào, thằng đi đầu quát lớn.

"Thằng nào dám đánh em tao bước ra".

"Là tao". Minh Vương từ từ quay người lại nói.

Lúc Minh Vương đưa hai nàng sang phòng khác, một tên trong bọn đã lén lén gọi điện cầu cứu.

Thằng dẫn đầu trố mắt nhìn hắn Minh Vương, dụi dụi mắt như không tin rồi thất kinh hô một tiếng.

"Vương ca, sao anh lại ở đây".

"Sao tôi lại không thể ở đây? Mà cậu biết tôi?".

Lúc này tên cầm đầu cong lưng, xoa xoa tay vừa đi vào vừa nói.

"Vương ca, em là đệ của anh Long, em và anh Long được Vương ca cứu 1 lần đó, năm anh em chúng em còn nhớ mãi phong thái như chiến thần của anh hôm đó".

"Ồ? Thằng nóc này là em của chú à ?".

Tên cầm đầu toát mồ hôi, hiểu nhầm rồi, hôm nay mà không giải thích được với Vương Ca thì hắn khỏi lăn lộn ở mảnh đất Sài Thành này.

"Dạ không phải Vương ca, hắn là con trai của một tên bạn rượu với em thôi, cha hắn làm nghề vận tải hành khách, có mấy chiếc xe chạy liên tỉnh nên có chút quan hệ với em, nhưng không sâu. Mà dù có là em trai em thì em cũng phải phế nó, đắc tội với Vương ca là không được".

Hắn trả lời dứt khoát, sau đó cầm một chai bia rỗng đập lên bàn để lộ ra những cạnh sắc nhọn nói:

"Vương ca, để em phế nó, anh nói đi, là một tay hay cả hai tay?".

Minh Vương xua tay :

"Thôi bỏ qua đi, cũng chưa có gây ra hậu quả nghiêm trọng, cậu lôi mấy thằng này đi để ở đây bẩn mắt tôi".

Tên cầm đầu vâng dạ kêu mấy tên đàn em vào khênh mấy thằng nhóc ra xe, trước khi đi hắn còn rồi rít tạ lỗi với Minh Vương, hắn xin hẹn dịp khác sẽ uống rượu bồi tội. Minh Vương lạnh nhạt phẩy phẩy tay lần nữa hắn mới cúi người chào rồi rời đi.

Giải quyết xong hắn bắt taxi cho cô bạn gái của Mai Anh về trước, sau đó hắn cùng nàng dạo bộ ra chỗ hắn để xe.

"Sao hôm nay lại đi uống bia vậy? Có chuyện buồn à?".

Nhắc đến lại làm Mai Anh rơm rớm nước mắt:

"Nhà chẳng ai quan tâm em hết, hôm em bị bắt cóc rồi được anh cứu, ba em biết chuyện mà cũng chẳng hỏi thăm em câu nào. Không biết ông ấy đi công tác ở đâu mà mấy tháng rồi, con gái xảy ra chuyện cũng không thèm về. Mẹ em thì bận bịu suốt ngày, hôm nay em chán mới nghe lời rủ rê đi chơi".

Hắn nhẹ nhàng quàng tay qua vai nàng an ủi.

"Ba mẹ em ai cũng có nỗi khổ riêng, hai người đó đều muốn em có cuộc sống đầy đủ, không phải chịu thiệt thòi".

"Nhưng em chỉ muốn một cuộc sống bình thường, có ba mẹ ở bên quan tâm chăm sóc mà thôi. Giàu có dư thừa để làm gì khi không hạnh phúc". Mai Anh mắt ngấn nước phản bác.

"Được rồi, được rồi, vậy anh sẽ thường xuyên quan tâm em nhé, có chuyện gì cứ nói với anh. Anh sẽ thay ba mẹ em chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho em, đồng ý không".

Mai Anh đang giận dỗi bỗng hai má ửng hồng, trái tim thiếu nữ bổng nhảy lên đập liên hồi. Hắn đang nghĩ gì thế? Hắn tỏ tình với mình à? Nàng thầm nghĩ trong lòng.

"Nghĩ gì mà ngẩn ra thế, lại nói anh và em đúng là rất có duyên đấy nhé". Minh Vương khẽ cốc nhẹ lên trán nàng rồi nói.

"Ah…đúng rồi, cám ơn anh chuyện hôm trước. Mà sao lúc đó anh cứu em xong lại bỏ đi luôn, báo hại người ta….". Nàng nói không hết câu, đưa nắm tay dứ dứ trước mặt hắn ra vẻ muốn trừng trị tội đã cứu người mà không giúp đến nơi đến chốn của hắn.

Minh Vương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, mịn màng của nàng, hơi vân vê mu bàn tay nói:

"Hôm đó thực sự anh có việc bận nên không đưa em về được, chẳng phải hôm nay anh đến bù cho em đây sao".

Nàng đỏ mặt cũng không rút tay ra khỏi bàn tay hắn. Một lúc sau nàng lí nhí hỏi:

"Mà tại sao anh biết em ở đây mà đến tìm?".

"Anh nói tại duyên phận dẫn lối đưa đường em có tin không? Anh đi công chuyện gần chỗ này, chẳng hiểu sao như có một sức mạnh cảm ứng thần bí kéo anh qua đây".

"Em tin anh". Ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn nói.

Thực ra trong lòng nàng cũng có một cảm giác khó nói, lúc đang bị hai tên kia sàm sỡ nàng chống cự đã mệt, đang định buông xuôi thì trong thâm tâm nàng như có tiếng thúc dục, nàng cảm nhận được sẽ có người đến cứu mình, một cảm ứng khó tả giống như định mệnh của nàng sẽ đến cứu giúp nàng, nó như tiếp thêm sức mạnh cho nàng để nàng chống trả mãnh liệt hơn.

Cả hai đang nắm tay anh anh em em, tình chàng ý thϊếp thì Minh Vương cảm giác có chút lạnh lẽo sau gáy, hắn ôm Mai Anh đẩy nhẹ lên phía trước rồi giơ chân tung cú đá hậu ra sau. Một tên mặc đồ xanh đang định lén tập kích hắn. Thấy Minh Vương cảnh giác nhạy bén phản đòn, hắn giơ tay chắn ngang ngực đỡ được, nhưng lực lượng của Minh Vương đâu phải người thường có thể đỡ được. Hắn gồng người xuống tấn mà vẫn trượt về phía sau 5m - 6m đôi giày ma sát với mặt đường vang lên tiếng sàn sạt.

Minh Vương tăng tốc lao tới, hắn xuất phát sau mà tới trước, khi tên kia chưa kịp định thần đã bị cánh tay như gọng kìm của Minh Vương túm chặt lấy cổ họng, tay còn lại hắn nắm xương bánh chè của đối thủ. Chỉ cần có dị động là hắn sẵn sàng phế luôn.

"Nói, tại sao theo dõi và đánh lén ta". Minh Vương lạnh lùng hỏi.

"Ta ….là có người nhờ ta bảo vệ cô bé kia".

"Ai….".

Ngập ngừng một chút hắn nói:

"Là cha của cô ấy, công việc của hắn hiện tại rất bận và nguy hiểm nên nhờ ta bảo vệ dùm".

Thấy anh mắt lạnh lùng của Minh Vương vẫn nhìn chằm chằm mà mình mà không chịu buông tay, hắn gian nan nuốt nước bọt nói tiếp:

"Ta có thể chứng minh".

Sau đó hắn đưa ra một chiếc thẻ công tác thuộc bộ quốc phòng, quân hàm thượng úy. Đúng lúc này Mai Anh chạy đến lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì thế anh?".

Minh Phương tiện tay đút thẻ công tác của tên kia vào túi rồi nói nhỏ:

"Tôi đưa cô bé về, hẹn gặp anh ở quán cafe đằng kia, lát gặp lại nói chuyện sau".

Sau đó hắn nhẹ nhàng thả một m Huyễn Ảnh lên tên lính rồi quay lại đưa Mai Anh ra xe.