Đô Thị Dâm Vương

Chương 16: Nói chuyện cùng Trúc Diệp

Minh Vương cùng với quỷ nhỏ luyện tập từ 9 giờ tối đến 2 giờ đêm mới nghỉ ngơi. Ban đêm lượng nguyên âm khí trong không khí rất dồi dào, khi hắn luyện tập các chiêu thức và thủ pháp dùng liêm đao thì cơ thể cũng tự động hấp thu các nguyên âm khí đó. Con quỷ nhỏ cũng thông qua đả tọa hấp thụ âm nguyên khí, nó không có Tứ Đại khí giống Minh Vương nên chỉ có thể hấp thụ những thực khí dâʍ ɖu͙© khi Minh Vương giao hoan và nguyên âm khí trong đêm.

Tắm rửa sơ qua nằm trên giường mà hắn vẫn thấy thể lực sung mãn, ở dưới con quái thú lại có dấu hiệu hứng sảng. Hắn nhắm mắt lại diễn hóa các chiêu thức vừa luyện tập trong đầu, mơ mơ màng màng rồi ngủ lúc nào không biết. Sáng hôm sau hắn dậy sớm như mọi ngày, sau khi luyện tập sơ qua, hắn tắm rửa rồi ngồi ăn mấy món sáng nhẹ nhàng tự tay làm. Trong nhà chỉ có một mình hắn mà không có người giúp việc. Lão Hổ thì ở lại căn nhà cũ trước kia, mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp định kì, đồ ăn thực phẩm thì hắn cho người mang đến trữ trong tủ lạnh hoặc tủ đông, thỉnh thoảng không ăn ở bên ngoài thì hắn tự nấu, trình độ cũng khá cao. Hôm nay hắn định nghỉ ở nhà để nghiên cứu tiếp các kĩ năng mới, nhưng gọi điện cho thư kí Trúc Diệp thì nàng nói có chuyện quan trọng cần hắn đến giải quyết gấp.

"Chẳng nhẽ lại thèm tinh khí của mình". Minh Vương nghĩ thầm.

Trong một lần nói chuyện khi được quỷ con giải thích rõ ràng, thì hắn mới biết được rằng tϊиɧ ŧяùиɠ của mình còn mang theo ma lực. Chẳng hạn như Trúc Diệp sau khi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của gã, đã dần in sâu hình bóng của hắn trong lòng, giống như hít thuốc phiện vậy, sẽ có nhiều thời điểm nhung nhớ. Nếu có thể bắn vào tử ©υиɠ, thì chắc chắn mọi đàn bà trên thế gian sẽ trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của gã, chỉ có giao hoan với hắn mới mang lại cảm giác sung sướиɠ nhất.

Các ngươi cứ tưởng tượng thủ da^ʍ cũng xuất tinh, ân ái cùng người yêu cũng sẽ xuất tinh, nhưng cái sướиɠ của xuất tinh khi cùng người yêu giao hoan sẽ sướиɠ và hoàn hảo hơn rất nhiều so với thủ da^ʍ. Do đó, hắn cần phải cᏂị©Ꮒ choạc được em Trúc Diệp và bắn thẳng tinh khí vào âʍ đa͙σ nàng. Gã muốn bắn thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ma lực đó vào bên trong cơ thể nàng.

Hôm nay là ngày thứ hai sau cái hôm hắn cưỡng ép bắn thẳng tinh khí vào họng nàng. Thấy Trúc Diệp vẫn còn ngại ngùng và lạnh lùng hắn gọi nàng vào trong văn phòng rồi hỏi chuyện:

"Em còn giận anh à?".

Hắn hỏi, tuy tay vẫn không ngừng thoăn thoắt gõ phím trên bàn, nhưng đôi mắt lại nhìn chòng chọc vào Trúc Diệp lướt qua lướt lại những bộ vị mẫn cảm khiêu gợi của nàng.

"Em không giận".

"Anh xin lỗi vì đã thô bạo".

"Cứ nghĩ anh lạnh lùng, đạm bạc thì sẽ nhàm chán, nhưng không ngờ lại có sở thích bạo lực như vậy".

Trúc Diệp cười nhạt đáp lời, cô không muốn nhớ về ngày hôm ấy. Không phải vì nó đã làm cho cô sặc sụa đến phát khóc, mà chẳng hiểu sao suốt mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ về nó, cô lại không tự chủ được mà nhớ tới cây gậy thịt khổng lồ gân guốc kia. Trúc Diệp không hẳn là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ, cô chẳng qua quá thông minh, nên luôn xem tìиɧ ɖu͙© như một công cụ để thăng tiến.

Với cô, việc bú ʍúŧ cây gậy cho Minh Vương chẳng qua chỉ là một hình thức giúp sếp giải tỏa, số thưởng nóng mà gã chuyển khoản tặng cô ngay chiều hôm đó còn nhiều hơn nửa năm lương. Ngay cả với bạn trai hiện tại là Thành Long, nàng cũng chỉ coi tìиɧ ɖu͙© là nghĩa vụ trong mối quan hệ của hai người. Nhưng chẳng hiểu sao, từ sau lần ấy với Minh Vương, cô lại thường xuyên hứng tình, nhất là khi gặp lại gã.

Bởi thế, trong cái môi trường làm việc cách nhau chỉ vài mét vuông thế này, Trúc Diệp sẽ phải chịu đựng cơn hứng tình rạo rực mỗi khi giáp mặt hắn. Đó là lý do tại sao cô không muốn gần gũi nói chuyện với Minh Vương và phải giả vờ chưng ra bộ mặt lạnh lùng xa cách.

"Em nghĩ về anh như thế à?"

"Em không nghĩ như thế, mà là anh hành động như thế. Không phải sao?".

Trúc Diệp dần trở nên gắt gỏng, thằng cha này xin lỗi mà chẳng có tí thành ý gì cả, cái giọng vẫn cứ đều đều như máy và lạnh băng như mọi khi. Dù đó là ưu điểm, thì trong trường hợp này vẫn sẽ là khuyết điểm. Trúc Diệp cũng có gu đàn ông riêng, và cũng như bao cô gái trẻ khác, cô thích những anh chàng cao ráo, chững chạc, hiểu biết và có sự nghiệp vững vàng. Lạc Minh Vương thừa mọi chỉ tiêu trong đấy, chẳng qua cô đang chờ một cơ hội để cả hai cũng xuống nước mà thôi.

"Anh cũng không biết vì sao bản thân lại hành động như thế".

Minh Vương dừng đánh máy, đứng dậy đi về phía bàn làm việc của Trúc Diệp. Gã chống tay, ngồi hẳn lên một bên bàn, ngắm nhìn cô từ trên xuống. Đặc biệt là cái khe ngực trắng hồng vô cùng mê hoặc kia. Vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, nhưng đôi mắt của Minh Vương chẳng biết từ khi nào đã trở nên nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái trước mặt.

"Xin giám đốc tự trọng, tôi không phải làm gái".

"Tôi chưa từng xem em là loại phụ nữ đó".

"Vậy trong mắt giám đốc, tôi là gì? Là công cụ để anh giải tỏa sao? Anh đối xử với tôi như thế mà coi được à?".

Trúc Diệp phát bực, cô đứng dậy quát thẳng vào mặt hắn. Nhưng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm gã vẫn cứ trơ ra đó, không một chút ăn năn. Thình lình, Minh Vương với tay ôm lấy Trúc Diệp, kéo hẳn cô vào lòng, dùng môi nhấm nháp cái vành tai đỏ ửng của cô. Chút râu còn chưa kịp cạo không ngừng cọ xát, làm nàng như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng.

"Anh… anh bỏ tôi ra. Đang giờ làm việc mà… "

"Hôm trước cũng đang giờ làm việc đấy thôi".

"Tại anh uống lộn thuốc… nên tôi mới giúp anh giải quyết".

Gương mặt của Trúc Diệp bắt đầu đỏ dần lên, trông xinh đẹp vô cùng. Cô không muốn cam chịu, nhưng toàn bộ trọng lượng và thân thể đã dán chặt vào tấm thân rắn rỏi của hắn mất rồi. Thậm chí muốn phản kháng còn không được, vì cơn nóng rạo rực do được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên dái tai, còn một bàn tay của hắn đã túm lấy bộ ngực sữa bên ngoài lớp áo từ bao giờ mà nhào nặn, tất cả điều đó đã tước đi toàn bộ bản năng chống chọi của cô.

Đứng trước một con đực đầy khí chất vương giả bá đạo, con cái như cô gần như mất đi khả năng cự tuyệt.

Bên dưới qυầи ɭóŧ dần ướt thành một mảng, Trúc Diệp khó chịu nên không ngừng miết chặt cặp đùi. Hắn liếʍ láp đã đời liền dùng tay xốc hẳn cô lên thay đổi tư thế. Gã ngồi hẳn lên bàn thư ký, còn Sương thì quay mặt ra ngoài, tựa lưng vào ngực hắn, dùng cặp mông to tròn áp lên con quái vật khổng lồ bên dưới.

Như vừa cảm nhận được đích đến của đời mình, con quái vật của Minh Vương không ngừng biểu tình, như muốn chui ra khỏi quần mà tiến công vào mục tiêu ở bên trên. Trúc Diệp ban đầu còn muốn chống cự để thoát khỏi tên này, nhưng sau khi bị cây gậy thịt kia đυ.ng chạm vào mông, liền mất đi toàn bộ lý trí, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cách tận hai ba lớp vải, nhưng sự hấp dẫn lẫn nhau vẫn không cách nào giảm sút.

"Anh xin lỗi vì đã thô bạo với em".

Vẫn cái giọng lạnh nhạt vô cảm ấy, nhưng trải qua bao lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên sau khi lọt vào tai Trúc Diệp, nó đã trở thành thứ âm thanh vừa chân thật vừa ma mị nhất trên đời.

"Em không tha lỗi đâu".

Trúc Diệp bắt đầu thút thít nũng nịu, tim cô đập nhanh hết cỡ vì đôi bàn tay của hắn đang luồn vào trong áo bắt đầu sờ mó cái eo thọn gọn của cô. Gã hầu như còn chẳng thèm sờ lên ngực, mà cứ không ngừng nhắm vào những yếu điểm chết người mà Trúc Diệp sở hữu. Dái tai, eo, gáy và bắp đùi non….đó là những điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà Trúc Diệp bí mật sở hữu. Nhưng trong mắt Minh Vương, nó lại hoàn toàn hiển lộ ra ngoài. Khi hắn sử dụng kĩ năng "Xạ Nhược Nhãn Thuật" thì những điểm bí mật đó như đỏ rực trong mắt hăn, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi yếu điểm trên đời để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản tính dâʍ ɖu͙© của phụ nữ.

"Vậy em muốn thế nào mới tha thứ cho anh?".

"Em muốn anh phải chịu trách nhiệm".

"Hừ!".

Minh Vương dùng mũi thở mạnh vào tai nàng, làm cô rùng mình tê tái. Một tay hắn luồn lên trước xoa bóp bầu vυ' căng mọng, tay còn lại mò xuống bên dưới, vuốt ve hai cái múi thịt đang giấu mình dưới lớp qυầи ɭóŧ ẩm ướt.

"Giá đó có đắt quá không? Em nên nhớ anh là người làm ăn".

Trúc Diệp không nói gì nữa, cô bị sự lạnh lùng vô cảm và trí tuệ của Minh Vương làm cho tụt hứng. Không ngờ người đàn ông này đang trong cơn hứng tình mà vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy. Nhưng ít nhất thì gã cũng sòng phẳng với mình, không chót lưỡi đầu môi lừa gạt cô rồi sau này vứt bỏ. Trúc Diệp dần phát hiện ra một góc tính cách thật của hắn. Tên này không bao giờ chịu đeo gông vào người, hắn là kẻ ưa thoái thác trách nhiệm trong tình yêu, nhưng lại là một kẻ thoái thác có nguyên tắc.

"Vậy anh ra giá đi".

Trúc Diệp đứng dậy, rời khỏi vòng tay của Minh Vương, chỉnh đốn áo váy rồi nhìn thẳng vào mắt hắn bằng tất cả sự mong chờ. Hắn chậm rãi làm một hành động rất dâʍ ɖu͙©, đưa cái tay vừa bóp cái mu đẫm nước của nàng lên mũi ngửi ngửi, làm Trúc Diệp đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Sau đó hắn giơ một ngón tay ra rồi nói với nàng:

"Anh có thể cho em mọi thứ của anh, nhưng duy chỉ một thứ là không thể."

"Là gì vậy? Em cũng không phải là muốn nhắm vào tài sản của anh". Trúc Diệp khoanh tay đáp lời bằng thái độ khinh miệt thấy rõ.

"Trọn vẹn trái tim anh". Minh Vương nhàn nhạt nói.

"Ồ, ý anh là anh vẫn còn muốn yêu thêm mấy người nữa sao?".

"Anh chưa từng nói là yêu, bản thân anh thậm chí còn chẳng biết yêu là gì. Ở chúng ta đơn giản chỉ là sự hấp dẫn giới tính".

"Thôi thôi… tôi mệt lắm rồi. Anh nói rõ đi, trong mắt anh tôi là gì. Nếu không thể làm rõ trong hôm nay, mai tôi sẽ nghỉ việc".

Minh Vương đứng dậy, dùng chiều cao áp đảo mà nhìn xuống Trúc Diệp. Gã chậm rãi ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve như đang nâng niu nửa kia định mệnh vậy.

"Em là một mảnh ghép trong cuộc đời trống rỗng của anh".

Trúc Diệp giận đến phát khóc, nhưng cô lại dúi mặt vào ngực hắn mà ấm ức than thở:

"Vậy anh còn muốn bao nhiêu mảnh như vậy nữa chứ? Anh phải biết phụ nữ ai cũng ích kỷ mà, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Anh tưởng đây là phim cổ trang hay sao mà đòi tam thê tứ thϊếp?".

"Anh xin lỗi….".