Bằng không, bọn họ sẽ không có khả năng tiếp tục sống hòa thuận với nhau.
Giang Hoài thấy tâm trạng của hắn có vẻ đã khá lên rất nhiều, dứt khoát hạ quyết tâm từ phía sau lấy ra hai cái gối.
Lục Vô Túy:?
Giang Hoài nghĩ tới những gì Chu Tiểu Ngải nói với mình, cắn răng nói: “Chúc mừng tân hôn.”
Lục Vô Túy:???
“Tôi có một chuyện, làm phiền anh một chút” Giang Hoài có chút vặn vẹo, "Trước đây, ở cửa phòng của anh, tôi…”
Lục Vô Tuý càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Lục Vô Túy:???
Giang Hoài lấy gối ra, sẽ không phải là muốn ở trong phòng hắn?
Những cặp vợ chồng bình thường ngủ chung giường cũng không sao, nhưng Lục Vô Túy nghĩ rằng Giang Hoài đã hiểu ý hắn rồi.
Bọn họ căn bản không có khả năng giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Đây là cuộc hôn nhân sẽ tan thành mây khói khi thời cơ đến.
Ngày mai bọn họ sẽ đi lãnh chứng, nếu ở loại thời điểm này đâm thủng tầng giấy cửa sổ, sau này họ ở chung như thế nào?
Đúng lúc Lục Vô Túy không nhịn được, muốn ngắt lời Giang Hoài.
Giang Hoài nói: "Lúc trước tôi làm vỡ một cái bình ở cửa phòng anh, cái số tiền đó, có thể thêm một chút thời gian hay không?”
Lời nói của Lục Vô Túy đông cứng trong cổ họng.
Sau một lúc lâu, hắn mới thốt ra tới một câu: “…… Cái gì?"
Khi Giang Hoài ở nhà họ Giang, mặc dù không được coi trọng nhưng cậu chưa từng có kinh nghiệm nợ nần.
Trước khi mở miệng, vô cùng ngại ngùng, nhưng sau khi nói, cậu mới cảm thấy chuyện đó không có gì to tát.
Giang Hoài nói: "Tôi biết, tôi như vậy không tốt lắm, nhưng tôi thật sự không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn."
Lục Vô Túy sững người.
Sau một lúc lâu, mới “À” một cách máy móc.
Giang Hoài cẩn thận hỏi: "Anh lại không vui sao?"
"Tôi không hề..." Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không có chút nào không vui."
“Ồ” Giang Hoài nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói, “Tôi không phải cố ý thiếu tiền không trả.”
Đối với Lục Vô Túy thờ ơ mấy ngày nay, cậu có mấy lần muốn giải thích.
“Từ từ,” Lục Vô Túy suy nghĩ một hồi mới nhận ra vài phần không thích hợp, “Cho nên nói, mấy ngày nay cậu nấu cơm cho tôi, pha cà phê cho tôi……”
Không phải bởi vì thích hắn???
Ngày hôm sau, trên quãng đường Giang Hoài cùng Lục Vô Túy đi lãnh chứng, Giang Hoài đã được "chăm sóc" hơn bao giờ hết.
Đêm qua, sau khi Giang Hoài nói mấy câu đó, hai người rơi vào im lặng chưa từng thấy.
Ánh mắt Giang Hoài càng vô tội.
Lục Vô Túy càng trở nên im lặng hơn.
Kỳ thật hắn đã sớm đã quên mất cái bình hoa, cái bình hoa kia chẳng là gì đối với hắn.
Cũng bởi vậy, hắn mới không bao giờ nghĩ rằng Giang Hoài mấy ngày nay tới lấy lòng hắn.
…… Chỉ là vì cái bình hoa mà thôi.
Chồng sắp cưới của hắn nghèo đến nỗi thậm chí không thể trả mấy chục vạn cho một chiếc bình.
Sau khi Giang Hoài hỏi hắn có thể cho một chút thời gian hay không.
Lục Vô Túy từ giữa hai hàm răng nặn ra: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Tuy rằng hắn kiên quyết không thừa nhận chính mình thẹn quá hóa giận.
Nhưng sau đó, hắn không nhìn ra điều này qua hành vi của Giang Hoài.
Chính là, Giang Hoài tương đối ngây thơ, cho nên mới cảm thấy hắn sẽ không thư thả cho mình rất là bình thường.
Trước khi hai người ra ngoài, Giang Hoài vẫn còn đang thu thập chiếc cặp nhỏ.
Cậu cảm thấy ngày này ngoài Tết Nguyên Đán còn là một ngày quan trọng hơn nên đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thứ.
Lục Vô Túy chuẩn bị đi ra ngoài, cậu đã đợi hắn ở cửa.
Hai người họ có thể nói là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau trong cuộc sống.
Giang Hoài luôn làm mọi việc từ tốn, việc lớn đến trước mắt, cậu cũng có thể thu xếp quần áo trước, sau đó mới đi làm việc này.
Nhưng Lục Vô Túy thì ngược lại.
Dù ở thời điểm nào, hắn đều cực kỳ chú ý hiệu suất.Lấy bữa tiệc đính hôn lần trước làm ví dụ. Nếu bị rượu đỏ tạt vào người, hắn sẽ ngay lập tức yêu cầu trợ lý mua một bộ đồ ở trung tâm thương mại bên cạnh, mà không phải hao hết tâm tư đi tìm một con gấu bông che lại.