Ngoại hình của hai người đều rất vượt trội, cả ngày lại như hình với bóng, những người khác luôn cho rằng họ là một cặp.
Mặc dù họ thực sự là những người bạn trong sáng.
Nhưng cố tình hai bên hoàn toàn không hề hay biết.
Chỉ cần những lời đồn đại không truyền đến tai họ, bọn họ liền không biết có chuyện này.
Nhìn từ chính diện, Chu Tiểu Ngải cũng không hổ là bạn tốt của Giang Hoài, thần kinh phản ứng cũng giống hệt bạn mình.
Bất quá, Giang Hoài đối với xu hướng tính dục của mình tương đối mơ hồ, nhưng Chu Tiểu Ngải là một chàng gay thực sự.
Với thần kinh của Giang Hoài, nếu biết chuyện này khẳng định là Chu Tiểu Ngải chủ động nói cho cậu.
Khi cậu ta nói với Giang Hoài, Giang Hoài chỉ kinh ngạc một chút.
Mà Chu Tiểu Ngải càng thêm kinh ngạc "Cậu không biết sao?"
Giang Hoài hỏi ngược lại "Tôi có nên biết không?"
Chu Tiểu Ngải cảm thấy thực thần kỳ, bởi vì ngày thường y hay làm một số động tác linh linh, nhưng Giang Hoài không nghĩ rằng điều đó là bất thường chút nào.
Y đành phải đỡ trán nói: "Tớ thực sự không có biện pháp với cậu luôn ấy".
Nhưng y đối với Giang Hoài trì độn, không có ý xem thường.
Đây là một trong những lý do tại sao cả hai có thể trở thành bạn thân.
Cuối cùng sau khi tiết học cũng kết thúc, Chu Tiểu Ngải vỗ vỗ lòng bàn tay "Được rồi, cuối cùng cũng có thể đi xem triển lãm nghệ thuật."
Y đến lớp hoàn toàn vì đi học với Giang Hoài.
Trên đường đến triển lãm, Chu Tiểu Ngải cùng Giang Hoài đã trao đổi thông tin về khoảng thời gian này.
"Cậu biết không, kỳ thật bức tranh cậu vẽ lần này thực ra không đúng với chủ đề của bọn họ, bất quá nghe bọn họ nói ông chủ bên này phi thường thích tranh của cậu, nên đều giữ lại, vui vẻ không?"
Giang Hoài xấu hổ mím môi gật đầu "Ừ."
Triển lãm Nghệ thuật Mộc hệ là một trong những triển lãm nghệ thuật được yêu thích nhất gần đây.
Trưng bày những bức tranh của chính mình trong triển lãm này chắc chắn sẽ được hấp thụ ánh sáng* rất nhiều.
*nhiều người biết hơn.
Chu Tiểu Ngải cũng vui mừng cho cậu, "Tôi đoán chính là vậy."
Bọn họ vừa nói vừa đi, đã tới cửa triển lãm tranh rồi.
"Tớ nghe nói ông chủ này đã hết lời khen ngợi sau khi xem tranh của cậu, trợ lý của ngài ấy thậm chí còn đến gặp tớ để hỏi thông tin liên lạc của cậu" Chu Tiểu Ngải nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, ngày hôm qua tớ còn chưa nói xong, chính là muốn nói chuyện này."
Giang Hoài đáp ứng, lấy điện thoại di động ra, đẩy thông tin liên lạc cho Chu Tiểu Ngải.
Chu Tiểu Ngải nói "Ông chủ này tên là Đào Ra Nam, cậu ghi tên lại đi......"
Đào Ra Nam tại sao nó lại quen tai đến vậy?
Giang Hoài đã thêm một ghi chú vào tay.
Cậu cau mày ngẩng đầu, đúng lúc này phía sau Chu Tiểu Ngải có một người bước xuống xe chậm rãi tiến lại gần bọn họ.
Giang Hoài đóng máy - cậu nhớ ra.
Đào Ra Nam chính là là người đã kết hôn với cậu trong hai năm ở kiếp trước.
Nhìn thấy Đào Ra Nam càng ngày càng gần, cũng sắp tới bọn họ, Giang Hoài trong lòng có chút nóng nảy.
Cậu nắm lấy cổ tay Chu Tiểu Ngải bằng tay trái và kéo y ra ngoài.
Chu Tiểu Ngải vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Đúng lúc này, Đào Ra Nam đã đi đến bên cạnh họ.
Ánh mắt của anh ta quét qua Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải, rồi thu lại.
Khi Giang Hoài nhìn thấy anh ta, một cảm giác khó chịu nổi lên từ tận xương tủy.
Kỳ thật Đào Ra Nam chưa bao giờ làm tổn thương cậu.
Chẳng qua là cuộc hôn nhân của họ, trải nghiệm của Giang Hoài có chút khó chịu.
Trong hai năm sau khi kết hôn, Đào Ra Nam không ra mặt quá vài lần, nhưng quản gia của anh ta thường lui tới ngôi nhà mà Đào Ra Nam cấp cho Giang Hoài.
Nó ổn khi Giang Hoài ở một mình.
Nhưng khi quản gia hoặc người khác ở nhà, sự thật Giang Hoài không phải là chủ sở hữu của ngôi nhà sẽ được làm nổi bật vô hạn.