Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 02.1: Phát sốt

Nóng quá, Kiều Nam cảm giác cả người mình tựa như là bị cháy, toàn thân nóng đến sắp bị đốt thành tro.

Vùng vẫy hồi lâu, thật vất vả lắm Kiều Nam mới mở được mắt, thứ nhìn thấy cũng không phải là phòng bệnh tuyết trắng một mảnh, mà là một gian phòng cũ kỹ mà quen thuộc.

"Mẹ, Nam Nam bị bệnh, chúng ta cứ mặc kệ nó thật sự không sao ạ?"

"Không có việc gì, em gái con da dày thịt béo, mệnh cứng lắm, chút bệnh vặt này không lấy mạng của nó được. Hơn nữa mấy ngày nữa là đến ngày khai giảng, bệnh thì càng tốt hơn, càng không có cách nào mà đi báo danh."

Nghĩ đến chuyện của con gái lớn, Đinh Giai Di tính toán, con gái nhỏ vì bị bệnh mà bỏ qua cơ hội báo danh, đến lúc đó bà ta lại dỗ dành con nhóc chết tiệt kia, nó nhất định sẽ bỏ học sau đó đi làm công kiếm tiền.

"Mẹ, dưa hấu này ngọt quá, mẹ cũng ăn một miếng đi." Nghe được đáp án hài lòng, Kiều Tử Khâm cười cười bón cho Đinh Giai Di một miếng dưa hấu.

Nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con, cuối cùng thì Kiều Nam đang phát sốt cũng biết được mình đây là đang ở đâu.

Cô đã trở lại nhà họ Kiều hai mươi lăm năm trước, trở lại cái năm cô mười lăm tuổi bị sốt mà bỏ lỡ thời gian báo danh, sau đó bị mẹ của cô dỗ dành bỏ học đi làm công kiếm tiền nuôi Kiều Tử Khâm kia!

Một năm kia, một đêm trước khi Kiều Nam phát sốt trời đổ một trận mưa thật là lớn, bởi vì là mưa thu, nên sau cơn mưa thời tiết vô cùng lạnh.

Kiều Nam nhớ rõ ràng ban đêm lúc ngủ mình đã đắp kín chăn, chờ đến khi cô cảm giác lúc nóng lúc lạnh không thoải mái tỉnh lại, đã thấy toàn bộ chăn mền vậy mà đều ở dưới cuối giường.

Trong lúc này, Kiều Nam loáng thoáng nhớ tới vào lúc nửa đêm, khi trời mưa lớn nhất, thật giống như có người đi vào phòng của cô.

Cuối cùng, trên người Kiều Nam chẳng những không có chăn đắp, mà ngay cả cánh cửa sổ cạnh giường ngủ kia cũng mở toang ra.

Nếu không phải như thế, Kiều Nam căn bản sẽ không bị cảm mà phát sốt.

Đời trước, Kiều Nam vẫn cho là có người từng đến phòng của mình, mà trước khi ngủ cô đã đóng cửa sổ lại, tỉnh ngủ thấy cửa sổ mình mở ra chỉ là ảo giác, là cô bệnh nên hồ đồ nhớ lầm.

Thế nhưng là lúc này, Kiều Nam không còn nghĩ như vậy nữa.

"Đêm qua" khẳng định là có người đến phòng của cô, chẳng những xốc chăn của cô lên, người kia còn cố ý mở cửa sổ ra, chính là để cô bị bệnh, rồi cứ thế bỏ lỡ thời gian khai giảng báo danh!

Đúng lúc hai mẹ con Đinh Giai Di và Kiều Tử Khâm cùng cười đùa vui vẻ, cùng hưởng lộc trời, một tiếng "Rầm" vang lên, dọa cả hai mẹ con giật mình.

"Nam, Nam Nam?" Kiều Tử Khâm đang ôm nửa quả dưa hấu ăn đến vui vẻ, sắc mặt trở nên cứng đờ, tay cầm thìa lúng túng không thôi, thả cũng không xong, nâng cũng không được.

Nhìn thấy nửa quả dưa hấu trên tay Kiều Tử Khâm, Kiều Nam tự giễu cười một tiếng.

Kiều Tử Khâm bị mẹ của bọn họ chiều hư, từ nhỏ đã bá đạo tự tư, Kiều Tử Khâm ăn dưa hấu có thói quen xấu, chính là thích một mình bê lấy nửa quả dưa hấu dùng thìa xúc ăn.

Nhưng bây giờ là những năm tám mươi, điều kiện còn chưa được tốt như sau này, cho nên mỗi lần Đinh Giai Di mua dưa hấu đều nói với Kiều Nam và Kiều Đống Lương, bà ta chỉ mua nửa quả.

Nhưng Kiều Nam hiện tại tận mắt chứng kiến, Kiều Tử Khâm thế nhưng đang ốm lấy nửa trái dưa hấu để ăn.

Kiều Tử Khâm có thể ăn nửa trái dưa hấu, nhưng đổi lại là Kiều Nam, một quả dưa hấu mà có thể ăn được một miếng đã xem như Đinh Giai Di nể mặt cô rồi!

"Cái con nhóc chết tiệt kia, đá cái gì cửa hả, muốn hù chết ai đây!" Không có chút có tật giật mình nào cả, Đinh Giai Di vẻ mặt hùng hổ, chỉ vào Kiều Nam mắng liên hồi.

Kiều Nam ráng chống đỡ người: "Con bị sốt, thuốc hạ sốt đâu?"

"Cái gì mà thuốc hạ sốt, mày đã uống từ bao giờ rồi, không có nữa." Đinh Giai Di ánh mắt lóe lên, nhắc tới thuốc mới có chút để ý.