Nuôi Con Thành Công

Chương 2

Đối phương còn lộ ra biểu cảm sắc dục với mình.

Chỉ là hắn vẫn muốn trốn tránh như cũ...

Nhưng nếu là mơ.

Thường Hoa dễ dàng để mình lộ ra ánh mắt mê luyến, nhìn người này từng chút từng chút tiến về phía mình.

Y chậm rãi đưa ngón tay ra, y muốn chạm vào Thường Ngạn Minh nhưng lại không dám.

Bởi vì có vô số lần y mơ thấy người này, chỉ cần chạm vào, chỉ nhẹ thôi, người đó đã tan thành bong bóng.

Nhưng... những giấc mơ trong quá khứ đó không hoạt sắc sinh hương bằng hiện tại.

Mặc dù y cũng vẫn hung hăng đến mức khống chế người này làm đủ chuyện quá đáng, khiến người này không thể khống chế được mà phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ...

Nhưng không có giấc mơ nào giống thật như bây giờ.

Y lắng nghe tiếng rêи ɾỉ đầy du͙© vọиɠ của nam nhân, nhìn người này tràn đầy du͙© vọиɠ đang không ngừng uốn éo trong tấm màn... Y không chịu được.

Cho dù sẽ tan vỡ, y cũng không chịu được.

Bởi vì vậy, y vẫn muốn chạm vào.

Sau đó, khi cảm nhận nhiệt độ nóng bất thường... Thường Hoa nhất thời cứng đờ.

Thường Ngạn Minh cũng sững sờ.

Hắn không dám cử động nữa.

Cho dù du͙© vọиɠ đang sôi sục khiến hắn hận không thể tìm người giải quyết cho mình, nhưng hắn cũng không dám động đậy.

Không chỉ không dám.

Hắn còn tham luyến chút mát lạnh trên ngón tay đó.

Vì vậy, hắn nhìn đứa con nuôi của mình... Đã rất lâu rồi hắn không dám nhìn Thường Hoa như vậy.

Trong ký ức của hắn, Thường Hoa quá mức xinh đẹp, nhưng lúc này nhìn lại mới phát hiện, hắn đã cố ý làm mờ hình ảnh Thường Hoa trong ký ức.

Thường Hoa năm đó chỉ có thể xưng là mỹ thiếu niên, lúc đoạn tuyệt quan hệ y mới 15 tuổi, vẫn mang chút ngây thơ non nớt giống như bình sứ.

Nhưng Thường Hoa của hiện tại... Thường Hoa 18 tuổi, tóc đen mắt đen, tuy là mắt đào hoa, nhưng lại sắc sảo không chút nữ tính, cộng thêm mũi cao môi mỏng...

Vẫn rất đẹp, nhưng y đã là nam nhân rồi.

Hơn nữa lúc này, vẻ đẹp của y sắc bén như đao. Cho dù Thường Ngạn Minh cảm thấy mình không được thì giờ phút này ngắm mỹ nhân dưới trăng, cộng thêm tác dụng của xuân dược, tim can phổi cật của hắn cũng đập dữ dội, đau đớn như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Đặc biệt là sau khi cảm nhận được sự mát lạnh trên ngón tay của Thường Hoa... hắn hận không thể lập tức lăn vào lòng đối phương. Bởi vì hắn quá nóng, muốn dùng hơi mát trên cơ thể đối phương để hạ nhiệt.

Nhưng Thường Ngạn Minh đột nhiên phản ứng kịp.

Hắn không được, thật sự không được.

Hắn thô bạo dùng sức xé bỏ tấm màn.

Hắn phải trốn, hắn phải chạy.

“Xoẹt” một tiếng.

Trong lòng Thường Ngạn Minh vui mừng khôn xiết, còn tưởng mình lập được kỳ tích xé rách tấm màn, nhưng khi hắn vừa muốn chạy thì phát hiện không phải.

Trên người hắn vẫn bị thứ hỗn độn kia quấn lấy, còn Thường Hoa đã thoát được ra, hơn nữa còn trực tiếp đè hắn xuống, quỳ giữa hai chân hắn.

Tư thế này mẹ nó quá mờ ám.

Nhưng cơ thể đối phương rất lạnh, lạnh như tuyết đầu mùa... Thường Ngạn Minh nóng như lửa đốt, cảm thấy mình sắp mất khống chế. Hắn vừa định cọ cọ thì phát hiện một đôi mắt đen nháy không tỳ vết của đối phương.

Như thể hố đen khiến Thường Ngạn Minh đột nhiên xuyên qua thời gian.

Bởi vì đôi mắt đó không hề có hận ý cùng chán ghét, ngược lại là tham luyến si mê.

Giống như lúc hai người chưa cãi vã, chưa bất hòa...

Vì vậy Thường Ngạn Minh thật sự không nhịn được mà nghiêng người qua, áp gò má nóng hổi của mình vào trán Thường Hoa.

Sau đó rêи ɾỉ một tiếng.

Mát

Thoải mái.

Là nhiệt độ của Thường Hoa... hắn dán vào Thường Hoa, chìm mình trong ký ức.

Hắn biết rõ nhiệt độ cơ thể Thường Hoa.

Khi hắn mới nhặt Thường Hoa về... Lúc đó hắn cũng không lớn lắm, có lẽ khoảng 11 tuổi, còn Thường Hoa chỉ mới 4 tuổi.

Bản thân hắn xuất thân trong gia đình nghèo khó, phụ mẫu đều qua đời... Phụ mẫu say mê học vấn nên để lại cho hắn một căn nhà đầy sách vở. Có vài quyển sách quý, nhưng cũng không thể ăn, không thể uống, đốt đi cũng chỉ cháy được một lúc.

Mặc dù có thể bán, nhưng hắn không nỡ.

Đó đều là tâm huyết của phụ mẫu, nên mỗi ngày hắn đều ôm sách vở, chịu đói chịu lạnh.

Rất khổ, cực kỳ khổ.

Mà Thường Hoa... Thường Hoa còn khổ hơn hắn.

Y cực đen đủi, bị phụ mẫu bán cho kẻ buôn người.

Mặc dù mới 4 tuổi, nhưng tư mạo xinh đẹp của y bắt đầu lộ ra, vì vậy nên kẻ buôn người liền bán Thường Hoa cho Nam Phong quán.

Nơi đó không phải chỗ cho người ở... Nghe nói nam nhân dù phẩm chất cao quý đến đâu cũng bị điều giáo thành kẻ vừa nhu vừa mị, cực phẩm là hậu huyệt không cần dùng cao dược cũng có thể chảy nước...

Thường Hoa bị bán, tú bà nhìn thấy liền mở cờ trong bụng. Nhưng Thường Hoa tính tình ngang ngạnh, rất bướng bỉnh, bất luận thế nào cũng không nghe, lại thêm tuổi còn nhỏ, không nhìn rõ hậu quả, cuối cùng bà ta không thể dạy được y, nên chỉ có thể đánh đập.

Đánh nhẹ thì cũng là dùng kim châm, lửa đốt, roi quật... mà y mới 4 tuổi.

Cuối cùng một lần tú bà giữa mùa đông lại dội nước lạnh vào người Thường Hoa, còn phạt y quỳ bên ngoài.

Thật ra tú bà không cần dạng người như Thường Hoa, dù sao bà ta cũng dùng số tiền lớn để mua về, vốn muốn huấn luyện y thành kim bài.

Nhưng đáng tiếc ngày đó có người đến gây chuyện, tú bà quên không nói với người khác, đợi khi nhớ ra, Thường Hoa đã thở không ra hơi.

Nếu có người chết, cho dù là người tú bà mua về cũng không được, vì vậy bà ta liền bảo chồng lén lút vứt ra bãi tha ma.

Nhưng đây là chuyện sau này được quan phủ điều tra ra.

Cũng bởi vì Thường Hoa chưa tận mệnh, hôm đó Thường Ngạn Minh tình cờ đi tế bái phụ mẫu.

Hắn không có tiền, chỉ có thể dùng hai chiếc quan tài mỏng như giấy để chôn cất phụ mẫu của mình ở đó, tế phẩm cũng chỉ có nước trắng và vài quyển sách chép tay mà thôi.