“A ha ——” Chu Dương ngồi trên đùi Thẩm Thuần Dư, hai cánh mông lộ ra ngoài bên ngoài, thân thể qua lại không ngừng đong đưa. Ánh đèn trong phòng thể dục lúc sáng lúc tối, tiếng thở dốc không dứt bên tai, hòa cùng tiếng nước dính nhớp lầy lội.
Côn ŧᏂịŧ đỏ tím nhanh chóng xuyên qua mật động bên ngoài, miệng huyệt bị cọ xát đến trắng bệch, nước sốt phun tung toé lác đác lưa thưa trên nền đất xi măng của phòng thể dục, trong không khí tràn đầy ý vị da^ʍ mĩ.
Chu Dương hé miệng, thở dốc không ngừng. Hơi thở kia vừa ngọt vừa thơm, lẫn với mùi tanh của dâʍ ŧᏂủy̠ cùng mùi sữa.
Miệng ngoài trơn bóng vẫn cọ xát với côn ŧᏂịŧ cương cứng đến phát đau, nhưng vẫn chưa đủ. Chỉ có mình Chu Dương sướиɠ, Thẩm Thuần Dư lại rất khó chịu, hai mắt hắn đỏ bừng, trên mặt có nước mắt sớm đã khô cạn. Hắn bị trói ở trên bàn sách, dựa lưng vào tường, không thể nhúc nhích.
Cảnh này thật dễ khiến máu trong người phun trào, theo tiếng kêu rên của Chu Dương mà kết thúc. Chu Dương run run vài cái, miệng huyệt nhanh chóng chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt đẫm cả qυყ đầυ của Thẩm Thuần Dư, miệng huyệt mềm mại, khiến Thẩm Thuần Dư rất nhanh đã bắn tinh. Chu Dương sảng khoái, cậu vuốt mấy cọng tóc trên mặt Thẩm Thuần Dư, nhẹ nhàng ngửi.
Toàn thân Chu Dương đều là mồ hôi, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Đặc biệt là cặp mông to kia, mềm mại lại co dãn, gương mặt cậu hai má đỏ bừng, thoạt nhìn rất gợi cảm mê người. Mồ hôi dính ở trên ngực Chu Dương, lực dụ hoặc gấp mười phần, đầṳ ѵú đỏ đến có chút tím kia chỉ cách Thẩm Thuần Dư một nắm tay.
Vυ' quá lớn, Chu Dương vừa động, liền run lên theo. Thẩm Thuần Dư si ngốc mà nhìn chằm chằm cặp ngực kia, rõ ràng đã quên hết thù hận, đã quên mấy giờ trước Chu Dương nhục nhã hắn thế nào, hiện tại đầu óc hắn đều chỉ có cặρ √υ' lớn kia của Chu Dương, muốn đem đầṳ ѵú mυ'ŧ đến sưng, thật hận không thể đem mυ'ŧ vυ' đến bẹp, hút hết sữa ra.
“Cɧó ©áϊ nhìn đến choáng váng?” Mặt Thẩm Thuần Dư bị Chu Dương vỗ vỗ, tên gia hỏa cường tráng kia đè ở trên người hắn thực sự làm hắn cố đến quá sức. Tất cả đồ vật đều ở trong miệng Thẩm Thuần Dư, nước bọt trải dài, làm ướt qυầи ɭóŧ trong miệng hắn, còn có thể ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ.
Chu Dương sảng khoái, vừa lòng mà đứng dậy, huyệt thịt đỏ tươi vẫn dính sát lấy côn ŧᏂịŧ của Thẩm Thuần Dư. Thẩm Thuần Dư vẫn cứ si ngốc như vậy, Chu Dương nắm cổ áo của Thẩm Thuần Dư, lại không ngờ sẽ đem miệng huyệt nhắm ngay qυყ đầυ của Thẩm Thuần Dư, phụt một tiếng, qυყ đầυ tiến vào một chút, lại bắt đầu bị kẹp chặt.
Thẩm Thuần Dư đâu chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như thế, cả người run lên, dươиɠ ѵậŧ rút khỏi miệng huyệt, mang ra chất lỏng dâʍ ŧᏂủy̠. Dươиɠ ѵậŧ đánh vào bụng Chu Dương, côn ŧᏂịŧ to lớn làm đứt dây trói ở tinh hoàn, mắt ngựa mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rối tinh rối mù bắn ra, lại tiểu một bãi, tất cả đều bắn hết lên người Chu Dương.
“Mẹ —— cậu làm từ nước à?”
Chu Dương từ trên người hắn leo xuống, dùng quần áo học bá lau sạch nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, hiện tại đã 3 giờ đêm, Chu Dương đoán chắc thời gian này, sẽ không ai qua lại. Rút qυầи ɭóŧ trong miệng Thẩm Thuần Dư ra, hắn lại nôn khan vài tiếng, sau đó miệng mắng một tiếng, cùng học bá hào hoa phong nhã khéo léo kém xa.
"Thằng khốn. Cậu là cái quỷ gì, dám trói tôi?" Mặt Thẩm Thuần Dư run rẩy, có thể thấy được cầu không được. Nhưng điểm chú ý của hắn chỉ có ở điểm này, hắn đối sự ép buộc của Chu Dương, có cảm gáic rất quái dị, trong vô thức không muốn nhắc tới. Hắn hiện tại chỉ nhớ rõ cả người bị trói đến phát đau, cực kỳ ủy khuất.
Thẩm Thuần Dư có chút hung hãn, nhưng mặt hắn lại rất xinh đẹp, bộ dáng này thân thể này, cứ sống dưới dạng con gái, ở trong mắt Chu Dương, chính là một mỹ nữ quá cao, miệng mắng vài câu, lại khiến Chu Dương cảm thấy hắn đang làm nũng, uy hϊếp không được xưng bá toàn trường Chu Dương cậu đây.
“Cɧó ©áϊ dám cắn chủ, cậu cũng đừng quên, nhược điểm của cậu đang ở trong tay tôi đó?” Chu Dương rất là ôn nhu mà cầm lấy qυầи ɭóŧ chà lau mồ hôi trên mặt của Thẩm Thuần Dư.
“Cậu đừng chạm vào tôi!” Thẩm Thuần Dư quay đầu, càng nghĩ càng giận, ủy khuất tích tụ ở trong ngực bắt đầu phun trào, nhớ tới mình khuất nhục dưới thân Chu Dương, bị người ta đùa bỡn, hai mắt nháy nháy, vậy mà lại không khóc, chỉ có giọt nước treo ở khóe mắt chảy xuôi.
Nhưng Chu Dương không để bụng, “Mẹ chít chít, có dạng đàn ông sao?”
Thẩm Thuần Dư vừa nghe, khóc càng lớn hơn.
Chu Dương cởi dây trói, mặc xong quần áo thì rời đi. Thẩm Thuần Dư khóc lóc, cầm lấy quần áo dính nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa tanh vừa hôi, côn ŧᏂịŧ sưng to đến tím tái lắc lư giữa hai chân hắn, vẫn còn cương lên trời.