Hạ Đình nằm ngửa trên mặt đất, nàng đã tự mình cởi hết váy quần ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mở chân, để lộ cái l*и múp chờ ba chồng đến yêu thương.
Tần Chính nhìn mà máu toàn thân như nóng lên, ©ôи ŧɧịt̠ thô dài nóng hầm hập sưng to giữa hai chân, nhưng hắn vẫn nhất quyết không chạm vào nàng lần nữa, bàn tay thô ráp vận sức tuốt lên tuốt xuống nhằm phát tiết.
Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy thứ to lớn giữa hai chân nam nhân, nàng tuy chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng trước khi bị bán về nhà họ Tần cũng đã từng làm nha hoàn trong kỹ viện, tự nhiên đã nghe qua không ít chuyện tư mật nam nữ đáng xấu hổ, biết được thứ to lớn kia của nam nhân sẽ mang đến sung sướиɠ cho nữ nhân, cũng sẽ khiến bụng nàng hoài thai đứa con của hắn.
Hoài thai đứa con của cha chồng? Chuyện này có thể ư? Nghĩ đến đây, nàng bất giác có chút thẹn thùng cùng chờ mong.
Nhưng tại sao ba chồng không chạm vào nàng, tại sao không lấy thứ kia thọc nàng như nam nhân nữ nhân thường làm, tại sao hắn một mực kìm nén cũng không chịu cho nàng? Chẳng lẽ là do nàng không đủ hấp dẫn, hay là hắn không thích nàng?
Bướm da^ʍ ngứa ngáy vô cùng, đói khát co bóp không ngừng, mong ngóng vật thô to giữa hai chân nam nhân đến lấp đầy giải ngứa. Nàng vứt bỏ sĩ diện qua một bên, bò đến trước mặt hắn, bàn tay thon ôm lấy bắp đùi thô to tục tĩu của hắn, mặt nhỏ áp vào ©ôи ŧɧịt̠ lớn tanh tưởi.
"Ba~ ngứa quá, Đình Đình muốn ba~ lấy thứ này đυ. con đi~" Đυ. nàng sung sướиɠ như lời những nữ nhân dâʍ đãиɠ trong kĩ viện thường nói.
Tần Chính có chút nóng nảy, thở hổn hển kéo nàng ngồi dậy "Con có biết mình đang nói gì không hả? Ta là ba chồng của con." Bởi vì hắn là ba chồng, còn nàng là con dâu, bọn họ tuyệt đối không thể.
"Ba~ Đình Đình yêu ba~ Đình Đình muốn ba~" Nàng xác thật trúng xuân dược, nhưng đầu óc không vì vậy mà trì độn. Chẳng qua xuân dược này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nói ra những khát khao thầm kín mà bấy lâu luôn e ngại giấu giếm đi.
Nàng thích hắn, ngay từ lần đầu gặp mặt đã thích rồi. Nàng quyến luyến sự quan tâm của hắn, quyến luyến cả dịu dàng hắn cho mình. Hơn một năm qua, là hắn làm chỗ dựa cho nàng. Nàng thân là con dâu nhưng chỉ ỷ lại vào hắn, quanh quẩn trong góc nhà để hắn một người làm lụng vất vả nuôi hai miệng ăn. Mỗi lần nàng tới tin kỳ đều nổi cơn đau bụng quằn quại, cũng là hắn chạy ngang chạy dọc sắc thuốc chườm khăn lại cơm nước cho nàng.
"Đình Đình, đừng nói bậy." Tần Chính cắt ngang lời nàng, lòng hắn vì lời này mà hỗn độn hoảng loạn, hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục nghe nữa, hắn sợ mình sẽ không chịu nổi mà làm chuyện cầm thú với con dâu.
Hạ Đình vẫn ôm chặt hắn không buông, da thịt nửa kín nửa hở của nàng dán chặt lấy bắp đùi trần trụi của hắn, nhỏ giọng nức nở: "Ba~ Đình Đình yêu ba, từ lần đầu tiên đã thích ba rồi." Dưới cái nhìn sững sờ của Tần Chính, bàn tay nhỏ của nàng khẽ đặt lên thứ to lớn treo lủng lẳng giữa chân hắn vuốt ve, Tần Chính lập tức hít sâu một hơi lạnh.
"Dưới này chưa từng có ai yêu thương, con dâu đều là của ba." Nói rồi quỳ thẳng lưng, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ to dài của nam nhân kề lên miệng bướm da^ʍ nhờn nhụa nước.
Đầu óc Tần Chính nổ ầm một tiếng, khoảnh khắc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cả hai chạm vào nhau, hắn tựa như con ngựa hoang đứt cương, nhưng vẫn mơ hồ hỏi lại một câu: "Con nói gì, Đình Đình?"
"Con không có cùng Tần Lãng hành phòng, nơi đó bị hắn dùng đũa chọc vào, rất đau...ô ô..." Nói đến đây liền bật khóc nức nở, nước mắt từng giọt to tròn lăn xuống vô cùng ủy khuất đáng thương "Trước giờ Đình Đình chỉ để cho ba..."
Còn chưa nói hết lời, nàng đã bị Tần Chính đẩy ngã xuống đất, hắn lấn lên nàng, vành mắt đỏ ngầu, nóng nảy vội vàng cởi y phục của mình, bàn tay thô tục bóp mông Hạ Đình, kéo rộng hai chân nàng sang bên, l*и da^ʍ múp rụp đập thẳng vào mắt.
Tần Chính úp mặt vào giữa hai chân Hạ Đình hít lấy hít để. L*и con dâu hắn thực thơm ngon, nước ngọt tràn trề mυ'ŧ mãi không hết. Lưỡi hắn liếʍ lên mu rồi ngoáy vào trong lỗ da^ʍ. Nàng rêи ɾỉ ư ử, tay siết chặt ga giường, chân kẹp đầu hắn lại. Tần Chính dùng môi mυ'ŧ mạnh hai bên mép bướm, ngậm cả l*и con dâu mà bú, bao nhiêu nước da^ʍ hắn đều húp sạch.
"Ba aa.. ư...hưʍ...sướиɠ quá..aa.. ba ơi.. ô ô..."Tiếng bú l*и chùn chụt vang lên, bướm da^ʍ của Hạ Đình co bóp liên tục, tự như muốn hút luôn lưỡi hắn. Tần Chính cong lưỡi, vừa móc vừa liếʍ trong lỗ da^ʍ.