Đại Gả Phu Lang Có Không Gian

Chương 15

Ôn Lang cầm 30 lượng La lão ngũ bồi thường, không lập tức về lại Hồi Xuân Đường mà trước hết là đi chuộc cây trâm của Tống Lăng Uyển ra, tuy hắn không rõ ràng lắm chuyện xưa của cây trâm này, nhưng dưới tình huống Du gia nghèo khổ như vậy, Tống Lăng Uyển cũng không bán nó, đủ để nhìn ra, cây trâm này đối với nàng có ý nghĩa rất đặc biệt.

Ban đầu Ôn Lang không có tiền, thật sự không có cách nào khác chỉ có thể đem cây trâm này đi cầm, hiện tại trong tay đã có tiền, tự nhiên là muốn chuộc nó ra, tiểu nhị tiệm cầm đồ nguyên bản là muốn chơi xấu, ánh mắt Ôn Lang lạnh lùng, để bạc lên bàn nói: "Lưu quản sự của sòng bạc Duyên Lai có nhân thức không?"

Tiểu nhị vừa nghe, Lưu quản sự ở đây không ai không biết, nghe ý của ca nhi này chẳng lẽ quen biết Lưu quản sự.

Gã muốn tiếp tục hỏi cho rõ nhưng thấy ánh mắt lãnh lệ của Ôn Lang, tức khắc rụt cổ, xác định bản thân không thể trêu vào người ta, chạy nhanh đi lấy trâm đưa cho Ôn Lang.

Ôn Lang để cây trâm vào ngực trở về Hồi Xuân Đường, Du Cảnh Nguyệt vừa thấy hắn đến đôi mắt đỏ ngầu trách cứ: "Ngươi chạy đi đâu?"

"Đi đòi nợ." Ôn Lang vứt hai mươi lượng bạc cho Du Cảnh Nguyệt, đó là một cái túi, ban đầu y không biết bên trong có gì, mở ra liền thấy bên trong là bạc ước chừng hai mươi lượng, kinh ngạc thiếu chút nữa ném túi đi.

"Ngươi... ngươi lấy bạc ở đâu?" Du Cảnh Nguyệt kinh nghi bất định nhìn Ôn Lang.

"Không phải mới nói sao, đi đòi nợ, tiền này là La lão ngũ bồi thường thiệt hại tinh thần và tiền thuốc men cho ngươi cùng Du bá phụ, còn có tiền mấy ngày tiếp theo không thể bày sạp." Ôn Lang cũng không nói với Du Cảnh Nguyệt kỳ thật là ba mươi lượng, dùng mười lượng để chuộc cây trám của nương ngươi, nói chỉ làm tăng thêm phiền não cho y.

"Ngươi... ngươi sao lại tới đó?" Du Cảnh Nguyệt khϊếp sợ đến thắt lưỡi, ngây ngốc nhìn Ôn Lang.

La lão ngũ người nọ vừa thấy chính là loại người du thủ du thực, người như vậy sao có thể vì Ôn Lang tới cửa mà sảng khoái giao tiền ra.

Y muốn hỏi cho rõ, sợ Ôn Lang vì số tiền này mà làm ra chuyện gì đó ngu ngốc.

Ôn Lang thấy vẻ mặt của y cũng biết đã suy nghĩ nhiều, giải thích nói: "Yên tâm, ta lấy tiền quang mimh chính đại, chờ Du bá phụ bình phục, gã còn phải ở trên phố dập đầu xin lỗi ngươi cùng Du bá phụ."

"Cái... cái gì?" Du Cảnh Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

"Ngươi nói thật?" Du Cảnh Nguyệt khó tim xác nhận lần nữa.

"Đương nhiên, nếu ngươi không tin, thì chờ xem." Ôn Lang nói đến đây liền không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói ra an bày kế tiếp.

"Ta mới hỏi đại phu, đại phu nói hiện Du bá phụ chưa tỉnh, không thể tùy ý hoạt động, hôm nah ta sẽ ở lại đây canh ông, chút nữa ngươi về báo bình an cho người nhà ngươi." Đời trước Ôn Lang sống 25 năm, tự nhiên cũng xem Du Cảnh Nguyệt như tiểu đệ đệ vị thành niên, tất nhiên không yên tâm mà để y lại đây một mình canh giữ Du Minh Viễn.

Huống chi, Du Cảnh Nguyệt còn là ca nhi, tuy trong mắt Ôn Lang Du Cảnh Nguyệt không khác nam nhân, nhưng ở trong mắt người khác thì lại bất đồng, hơn nữa dung mạo Du Cảnh Nguyệt điệt lệ, ca nhi có tướng mạo như vậy đúng là sẽ chịu nhiều người truy phủng, buổi tối nếu ở bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn Ôn Lang nhiều.

Tướng mạo Ôn Lang giống với đời trước, hiện tại tuy không nảy nở mấy nhưng cũng hình dung ra ngày xưa hắn tuấn tú bất phàm, dựa theo dung mạo sau khi thành niên ở đời trước của hắn, ở triều Đại An này lại được xem là bình thường, thậm chí là xấu, thẩm mỹ về ca nhi ở đây thiên về trung tính hóa, tốt nhất là sống mái mạc biện mỹ, đời trước Ôn Lang dương quang soái khí, theo đuổi hắn có cả trai lẫn gái.

Du Cảnh Nguyệt muốn nói không, trong mắt y Ôn Lang rốt cuộc vẫn là ngoại nhân, hắn không có lý do gì mà vì nhà bọn họ làm nhiều như vậy, cũng không có lý do gì để hắn canh giữ bên giường bệnh của phụ thân, huống hồ bản thân y còn cao hơn Ôn Lang một chút, lại có xíu công phu, phòng thân khẳng định không có vấn đề, tất nhiên y ở lại tương đối ổn thỏa.

"Ta lớn tuổi hơn ngươi, nghe ta, trời lúc này còn chưa tối, chạy nhanh về, nếu trên đường thấy có xe lừa hồi thôn, liền xin đi nhờ xe, hai văn tiền không nhiều." Ôn Lang dặn dò nói.

Nghe thấy lời dặn dò của Ôn Lang, Du Cảnh Nguyệt phảng phất thấy bóng dáng của đại ca trên người hắn, thật kỳ quái y cư nhiên cảm thấy Ôn Lang rất đáng tin cậy.

Du Cảnh Nguyệt không thể thoái thác chỉ có thể đáp ứng về trước báo bình an, Ôn Lang lấy từ trong ngực ra một bọc kẹo nhỏ, ném vào lòng bàn tay y: "Cầm về cho Dương Dương và Uẩn Vi ăn."

"Đại ca ngươi khẳng định không thích ăn, không cần cho hắn." Ôn Lang cũng nào có biết Du Cảnh Thù thích ăn hay không, hắn cố ý nói như vậy dù sao Du Cảnh Thù khẳng dsinhj cũng sẽ khinh thường kẹo y cho."

"Đại ca ta đích xác là không thích ăn ngọt." Tâm Du Cảnh Nguyệt nói không nghĩ tới Ôn Lang lại hiểu đại ca như vậy, khẩu vị đại ca cũng biết luôn rồi, đây là trong lòng có đại ca?

Có phải mình đã quá hung với Ôn Lang? Tiểu tẩu tử như vậy cũng không tệ lắm?

Ôn Lang đâu biết bản thân đánh bậy đánh bạ, khiến cái nhìn của Du Cảnh Nguyệt với hắn có không ít đổi mới, thậm chí dần dần tiếp nhận hắn là tẩu tử.

Du Cảnh Nguyệt vừa bước ra khỏi Xuân Đường được mấy bước liền gặp Tiền bà mối ở trên phố, Tiền bà mối đã phun ra một bụng văn phong nhưng Tống Lăng Uyển bên này vẫn không thông, bà chỉ có thể đột phá từ chỗ Du Cảnh Nguyệt, nếu y quyết tâm muốn gả, Tống Lăng Uyển cũng không thể ngăn cản.

Tụ Huệ Lâu bên kia đã tìm bà nhiều lần, nói nếu còn không thành sẽ đổi người khác.

Tiền bà mối vừa nghe, cái này sao được, Tụ Huệ Lâu đã hứa hẹn nếu thành sẽ có đại lễ, vịt nấu chín sao có thể để nó bay mất.

"Nha, này không phải Nguyệt ca nhi sao? Ngươi còn nhớ ta không? Ta là Tiền bà mối." Tiền bà mối cười ra nếp nhăn, rất ân cần mà nói với Du Cảnh Nguyệt.

Ôn Lang ngồi ở y quán nói chuyện phiếm với tiểu nhị trong tiệm, thuận miệng hỏi: "Ta nghe nói tiểu công tử Tụ Huệ Lâu thân thể rất tốt, trong nhà còn đang thu xếp cưới vợ nạp thϊếp cho hắn, cũng không biết vị thần y nào lợi hại như vậy?"

Tiểu nhị nói chuyện với Ôn Lang rất hợp ý, nói mấy câu liền bàn tiểu công tử Tụ Huệ Lâu.

"Cái gì mà rất tốt, vẫn luôn không tốt, là do Ngô đại phu của chúng ta khám mạch."

"Hả? Sao ta lại nghe nói đang rất tốt mà?" Ôn Lang lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tiểu nhị nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Rất không tốt, bệnh của hắn không phải ho khan nóng lạnh bình thường dùng chút thuốc liền hết đâu."

Ôn Lang nghe xong càng tò mò: "Cho nên rốt cuộc tiểu công tử kia bị bệnh gì?"

Tiểu nhị vẻ mặt xấu hổ, nhìn nhìn Ôn Lang, sắc mặc có chút cổ quái: "Khó mà nói nha, tiểu ca nhi cũng đừng hỏi nhiều, nghe xong sợ sẽ bẩn tai."

Nghe lời này của tiểu nhị, Ôn Lang thầm suy đoán trong lòng, chẳng lẽ là bệnh hoa liễu? Không phải nói tiểu công tử Tụ Huệ Lâu vẫn luôn ốm đau trên giường, rất ít ra ngoài sao? Không có khả năng bệnh nàu được.

Chẳng lẽ là... địa phương kia không được??

Ôn Lang vẫy tay tiểu nhị, nói ra suy đoán trong lòng, vẻ mặt tiểu nhị kinh ngạc nhìn Ôn Lang, nghi hoặc hắn sao có thể biết đồng thời cũng cảm thấy tiểu ca nhi nàu đúng là lớn mật.

Nhìn biểu tình của tiểu nhị, Ôn Lang còn có cái gì không rõ chứ.

"Nếu là thế, hắn cưới vợ nạp thϊếp không phải là hại người ta sao?" Ôn Lang chống cầm nói.

"Tiểu ca nhi ngươi có điều không biết, tiểu công tử Tụ Huệ Lâu kia, lúc mười mấy tuổi, vì trợ hứng mà liên tục dùng thuốc, vì vậy nên mới mắc bệnh này, lâu dần tâm lý liền xảy ra vấn đề, ta nghe Ngô đại phu nói, vị kia đã không ít lần đùa chết người."

"Nghe nói lần này là nhà hắn muốn hắn hồi tâm nên mới cố tình tìm hôn sự cho hắn, ra không ít bạc, nói là cưới chi bằng nói là mua, về sau có chơi ra mạng người cũng không sợ phát sinh nhiều chuyện.".

Ôn Lang nghe được màu mắt liền trầm xuống, nói một lần liền ra một trăm lượng, nào có chuyện tốt như vậy.

Nguyên lai một trăm lượng này không phải tiền nạp thϊếp, mà là tiền mua mạng người.

Cũng may dì Tống cắn răng cự tuyệt, nếu thật sự đưa Du Cảnh Nguyệt vào nhà như vậy, sợ là không còn mạng trở về.

Đến tối Du Minh Viễn tỉnh lại, uống thuốc được một lúc lại nặng nề ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Du Minh Viễn tỉnh lại lần nữa, cảm giác bản thân khá lên nhiều, sau khi đại phu bắt mạch cho ông, dặn ông gần đây phải tịnh dưỡng tốt, nếu không về sau sẽ để lại di chứng dễ dàng sinh bệnh."

Xác định Du Minh Viễn không có trở ngại, Ôn Lang cầm thuốc, hai người đi mua chút gạo tẻ cùng thịt, kêu một chiếc xe lừa trở bọn họ về thôn Lâm Khê.

Trên xe xóc nảy, Du Minh Viễn hôn hôn mê mê, ở nửa đường nôn ra hai lần, thật vấy vả mà lăn lộn về đến nhà.

Tống Lăng Uyển nhìn thấu bộ dạng tiều tụy của Du Minh Viễn, đôi mắt liền đỏ, đi nhanh lại đỡ ông.

"Không đáng ngại, chỉ là nhìn dọa người một chút, phu nhân chớ gấp." Du Minh Viễn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Tống Lăng Uyển, an ủi nói.

"Huynh làm ta sợ muốn chết, còn không cho ta gấp." Tống Lăng Uyển nghe vậy không nhịn được mà dùng khăn tay lau nước mắt.

"Là vi phu sai, vi phu xin lỗi." Du Minh Viễn nói theo Tống Lăng Uyển, Ôn Lang không khỏi cảm khái Du bá phụ thật đúng là nam nhân tốt điển hình.

Dìu Du Minh Viễn vào phòng nằm xuống, Tống Lăng Uyển lau nước mắt, nói với Ôn Lang: "Ăn cơm sáng chưa? Vất vả cho ngươi?"

"Ăn rồi, chỉ là Du bá phụ sáng nay ăn một chút, vừa nãy ở trên đường đã phun ra hết, dì Tống nấu cho Du bá phụ chút cháo đi, đúng lúc ta vừa mới mua một ít gạo tẻ." Ôn Lang đưa túi trong tay cho Tống Lăng Uyển xem.

Tống Lăng Uyển cho rằng hắn bán cây trâm dư ít tiền, cũng không trách hắn tiêu xài phung phí, cười nói: "Được, ngươi cũng nên ăn một chút, vào phòng ngủ bù đi, đêm qua chắc vì canh Du bá phụ ngươi mà ngủ không đủ đi."

Ôn Lang nguyên bản muốn cự tuyệt, hắn ăn sáng rồi, lúc này thật sự không đói bụng, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của Tống Lăng Uyển, bèn nuốt lời nói đã chạy đến miệng lại, nhoẻn miệng cười: "Hảo."

Du Cảnh Nguyệt và song bào thai lúc này đã đi chân núi nhặt củi như thường ngày, trong nhà chỉ có Tống Lăng Uyển và Du Cảnh Thù, thời điểm Ôn Lang đẩy cửa vào phòng, Du Cảnh Thù quả nhiên không ngủ.

"Sự tình của cha ta, cảm ơn ngươi." Du Cảnh Thù ngồi trên xe lăn, ánh sáng trong phòng có chút tối tăm.

"Không cần khách khí, Du bá phụ là người tốt, ngươi cũng không cần có gánh nặng tâm lý, ta làm chuyện này chỉ vì cha mẹ ngươi tốt với ta, có qua có lại thôi." Ôn Lang lấy ra một bộ y phục sạch sẽ trong rương của hồi môn của mình, đồ vặt đáng giá bên trong đã bị gã sai vặt trộm đi, chỉ còn lại một chút quần áo râu ria.

Ôn Lang tính toán đi vào núi ngâm suối nước nóng một lát, lúc này còn sớm, không có nắng nóng, ngâm suối nước nóng giải lao đúng là tuyệt vời.

Hắn đang muốn đi ra cửa, liền nghe tiếng của Du Cảnh Thù: "Có phải ta rất vô dụng?"