Bấy giờ Thanh Hà mới giật mình nhận ra má nàng đau rát. Gương mặt nàng đã bị lưỡi kiếm sạt qua, để lại một vệt máu khó coi.
Nguyễn Vu Quân thở dài, hắn tiến tới bế nàng.
"Này..."
Lý Thanh Hà cực kì bối rối, hiện giờ bề ngoài nàng là một nam nhân, để nam nhân khác ôm nàng, còn ra thể thống gì nữa?
"Ngươi kiệt sức rồi, để ta ôm ngươi trở về nhà trọ. Có lẽ cận vệ của ngươi đang rất lo lắng cho ngươi..."
Giọng Nguyễn Vu Quân rất dễ nghe. Đời nàng chưa từng nghe một giọng nói dịu dàng dễ nghe như thế.
Thế gian xung quanh nàng không còn ảm đạm u buồn. Lý Thanh Hà tự hỏi, có phải bởi vì Nguyễn Vu Quân nên nàng mới cảm thấy thế gian có thêm sức sống?
Nàng ở trong l*иg ngực của hắn, xung quanh chóp mũi là mùi hương nam nhân đặc trưng của hắn, tâm trí nàng bỗng loạn như cào cào, trái tim bỗng đập loạn nhịp.
Nguyễn Vu Quân truyền nội lực cho nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại https://s1apihd.com/tac-gia/aurelia_k3 Tất cả các trang khác đều là reup và bị thiếu sót, để đọc được bản đầy đủ (có beta) và được trải nghiệm tốt nhất, mong bạn hãy đọc tại trang chính chủ cũng như ủng hộ công sức của tác giả. (Sau khi các trang khác reup xong, mình sẽ xóa đoạn nhắc nhở này đi.)
Vượt qua đêm mưa, Lý Thanh Hà cùng Nguyễn Vu Quân trở về nhà trọ. Lý Y Vân vừa trở về, hắn đang hoảng hốt tìm nàng thì thấy Nguyễn Vu Quân bế nàng.
Đôi mắt hắn sâu thẳm không đáy, nơi ngực trái bỗng nhói buốt.
Dù trời đang mưa rất lớn, nhưng hắn võ nghệ cao cường, vì vậy hắn có thể nghe thấy tiếng cười ngân nga trong trẻo của nàng với Nguyễn Vu Quân.
Tựa như thế gian chỉ có nàng và Nguyễn Vu Quân, bọn họ tâm đầu ý hợp, trời đất tác thành, còn hắn là kẻ dư thừa.
Hắn không có can đảm nhìn tiếp, bởi càng nhìn ngực trái sẽ càng đau. Tại sao đã tự nhủ rằng sẽ không nhìn nữa, ánh mắt hắn vẫn cứ đăm đăm nhìn nàng vui vẻ cạnh Nguyễn Vu Quân?
Hắn nghĩ đến đồ ăn hắn mua, mấy ngày hôm nay nàng cải trang vi hành nên ăn uống đạm bạc, vì vậy hắn đã dùng khinh công đi xa hơn một chút, để mua được món ăn nàng thích, mua được nhiều đồ ăn ngon hơn. Giữa đường trở về trời bất ngờ đổ mưa, hắn phải đem thức ăn giữ trong l*иg ngực, dùng nội lực của mình để nước không thấm vào thức ăn.
Nhưng có phải trong lúc hắn rời đi, hắn đã bỏ lỡ điều gì không?
Hai người trước mắt hắn, từ lúc nào lại thân thiết như vậy?
Hắn muốn nghĩ... mà cũng không muốn nghĩ nữa.
Bởi càng nghĩ vết thương lòng sẽ càng khắc sâu.
Hắn đã từng cho rằng hắn là người đặc biệt nhất trong cuộc đời Thanh Hà, bởi nàng đặt tên cho hắn, vui đùa cùng hắn, dường như cuộc sống của nàng chẳng mấy khi vắng bóng hắn. Trần Lê Nhật Phong dù được phép tùy ý ra vào hoàng cung cũng thỉnh thoảng mới thăm nàng một lần, lấy cớ muốn bàn chuyện mà ở cạnh nàng lâu hơn một chút. Còn hắn là cận vệ của nàng, hắn luôn được ở gần nàng, thậm chí được còn ngắm nhìn nàng rất nhiều mà nàng không hề phát hiện.
Đáng thương thay, hóa ra tất cả chỉ là hắn tưởng tượng hão huyền.
Hắn si ngốc luôn dốc cả tâm can và ánh mắt vào nàng, còn nàng chỉ coi hắn như một cận vệ trung thành, nhiều hơn nữa là một người bạn tâm giao.
Trong tim nàng chưa bao giờ có hắn.
Lý Y Vân hiểu rõ thân phận thấp kém của hắn nên hắn không oán không trách khi nàng chẳng yêu hắn, thậm chí hắn đã từng nghĩ đến cảnh tượng sẽ chúc phúc cho nàng với người nàng yêu, bảo vệ hai người cả đời. Nhưng hiện thực chẳng giống như trong tưởng tượng, khi tận mắt chứng kiến ánh mắt nàng rung động với kẻ khác, tâm hắn vẫn đau đớn chua xót khôn tả.
Lý Y Vân nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, hắn đợi khi trái tim hắn dịu đi nỗi đau phần nào, hắn mới dám hiện thân.
Từ đó trở về sau, Lý Thanh Hà và Nguyễn Vu Quân bắt đầu trở nên thân thiết.
Khi họ trò chuyện với nhau, họ cảm thấy rất tâm đầu ý hợp, cảm giác đối phương chính là tri kỷ mà bản thân muốn tìm bấy lâu.
Thảm cỏ xanh tươi, thảo nguyên hoang vu, hắn và nàng đã từng sóng đôi cưỡi ngựa...
Trăng sáng như gương, hoa rơi lả tả...Gió l*иg lộng thổi, hai người là tri kỷ tri âm...
Vẻ đẹp núi non cũng chẳng sánh bằng Vũ Phượng Ca của nàng.
Nơi này, hắn lấy sáo ngọc ra thổi...nàng dẫm lên ánh trăng nhảy múa.
Hắn ở bên nàng xuất khẩu thành thơ, nàng ngồi cạnh hắn cầm bút phác thảo trên giấy từng đường nét sinh động.
Tất cả...đẹp như tranh họa, ngỡ tựa như mơ.
Mỗi khi nàng vụng về bị thương, hắn là người băng bó cho nàng trước tiên, lại vô ý phát hiện ra đôi bàn tay của nàng quá đỗi thanh tú. Hắn chưa từng nghĩ sâu xa, bởi hắn biết nàng là con nhà trâm anh, bàn tay ấy thích hợp với những thứ tao nhã.
Kí ức sống động nhất của Nguyễn Vu Quân, đó là một đêm trên thảo nguyên, Lý Thanh Hà cười nói.
"Hôm nay ta muốn múa Vũ Phượng Ca. Huynh đi nhiều nơi, chắc hẳn biết rất nhiều bài hát. Huynh có thể hát một bài đệm nhạc cho đệ không? Đệ muốn nghe giọng hát của huynh."
Nguyễn Vu Quân sững người, sau đó đầy sủng nịch trả lời.
"Đệ chỉ giỏi nghĩ ra mấy ý tưởng điên rồ thôi."
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đặt sáo ngọc một bên, hát đệm nhạc cho nàng múa.
Lý Thanh Hà bị đôi mắt đào hoa phản chiếu nhu tình của hắn làm cho rung động, trong khoảnh khắc, nàng quên cả nhịp điệu. Điệu múa lệch nhịp, nàng đứng không vững, suýt nữa ngã xuống nền cỏ.
Nguyễn Vu Quân vội vã phi thân đón lấy nàng.
Ghim cài tóc của Thanh Hà bung ra, thoáng chốc mái tóc dài đen mượt của nàng xõa xuống.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, nàng đối diện với đôi mắt đen thẫm của Nguyễn Vu Quân.
Hắn nhìn cô gái trước mắt, trái tim bỗng đập thình thịch.
Người trước mắt tựa như tiên nữ hạ phàm. Vẻ đẹp của nàng ma mị huyền ảo, khi gần khi xa.
Mái tóc của nàng theo gió khẽ tung bay trên thảo nguyên.
Lý Thanh Hà cực kì bối rối. Nàng chưa kịp nói gì, Nguyễn Vu Quân đã che mắt nàng lại.
Trong lòng run rẩy, ý loạn tình mê...
"Thanh Hà, sau này đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy...."
Nguyễn Vu Quân thì thầm vào tai nàng.
Bởi vì nếu còn nhìn thấy, hắn sẽ dao động, hắn sẽ không giữ nổi chính mình!
Đông qua xuân đến, Nguyễn Vu Quân và Lý Thanh Hà cùng bước qua cơn mưa mùa xuân.
Ngày tháng có Lý Thanh Hà, Nguyễn Vu Quân tựa như chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào.
Giấc mộng nào rồi cũng biến tan. Sớm biết như vậy, Nguyễn Vu Quân thà rằng hắn không trầm luân vào giấc mộng kia, để bản thân trầm luân sa ngã, mãi không bao giờ muốn tỉnh lại.
Mấy ngày gần đây, Nguyễn Vu Quân phát hiện ra có kẻ theo dõi hắn.
Có lẽ việc này có liên quan đến thân thế của hắn.
Vì không muốn liên lụy đến Thanh Hà, Nguyễn Vu Quân nói bản thân có việc riêng cần rời đi mấy hôm...hi vọng rằng nàng sẽ đợi hắn.
Vậy mà sau khi hắn trở về, nàng đã biến mất.
Hắn gần như phát điên.
Đại Việt rộng lớn thế này, hắn biết tìm nàng nơi đâu?
Mộng đẹp, tàn nhẫn thay, có ngày sẽ phải tỉnh táo trở lại.
Hắn đã từng nói chán ghét hoàng cung, chán ghét chốn quan trường hiểm ác. Giờ đây chỉ vì muốn tìm nàng, mọi quy tắc của hắn đều vỡ tan!
Hắn quyết định ứng thi, hắn muốn bản thân có quyền lực lớn mạnh, để có thể tìm được nàng.
Cuối cùng, hắn đỗ trạng nguyên.
Ý chỉ của thánh thượng truyền đến, một tuần sau, hắn sẽ được gặp hoàng đế.
Hôm ấy, hắn nhận thánh chỉ của thánh thượng mà lòng thầm dậy sóng.
Hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng!
Đêm xuống, hắn lặng lẽ rảo bước ngoài kinh thành, chứng kiến dòng người nhộn nhịp.
Dường như có ngày nào đó, nàng và hắn cũng hòa trong dòng người này, cười đùa vui vẻ.
Đột nhiên một bóng người lướt qua trước mặt hắn, để lại mùi hoa lan rừng dịu nhẹ.
Đó là mùi hương đã khắc sâu vào tâm trí của hắn.
"Thanh Hà, Thanh Hà..."
Đôi mắt hắn lay động, hắn hốt hoảng chạy theo bóng hình người kia.
Dòng người tấp nập dường như cản lại bước chân của hắn.
"Thanh Hà, đừng đi..."
Giọng hắn yếu ớt, run rẩy đến vô lực.
Hắn đã từng tuyệt vọng...giống như một con sói hoang trên thảo nguyên cô đơn.
Lúc này, hắn đâu còn là công tử kiêu ngạo bất tuân, phong lưu tiêu sái?
Nhếch nhác, cô độc...và thảm hại...
Hắn đã tìm được nàng rồi...hắn đã tìm được nàng rồi...
Bóng người phía trước chập chờn lúc ẩn lúc hiện.
Nguyễn Vu Quân bị va vào một quầy hàng gần đó, đầu hắn đập vào góc bàn, máu chảy rỉ ra trông cực kì đánh sợ.
Hắn chìm vào trong cõi mê, dường như hắn có một giấc mộng rất dài.
Giấc mộng về cuộc đời đen tối của hắn, trước khi hắn đánh mất kí ức, gặp được Thanh Hà.