Quỷ Tân Nương

Chương 4

Chiêu Hoa tuy nghịch ngợm nhưng lại thông minh chỉ đâu hiểu đó.

Ngày trước là vì nghịch ngợm nên chẳng bao giờ tập trung.

Nay đã hiểu được tấm lòng thân mẫu, liền nhanh chóng tập trung sửa đổi.

Từ dáng đi, cách nói chuyện, tính tình đều thay đổi theo cách rất tốt.

Chính vì vậy mà Nguyệt Sinh và Chiêu Hoa càng ít cơ hội gặp mặt nhau.

Ai náy đều đã trưởng thành, trở thành thiếu nữ xuân sắc, thanh niên văn võ song toàn.

Đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Chiêu Hoa vì lễ giáo mỗi khi ra ngoài đều phải mang khăn che mặt, không còn tự do thoải mái cười đùa như trước.

Nhưng chỉ có Nguyệt Sinh biết, cái tính nết này của muội ấy khi ở bên ngoài đúng là yểu điệu thục nữ nhưng khi ở nơi có hai đứa thì vẫn tinh nghịch vô cùng.

Chiêu Hoa càng ngày càng lớn càng ra dáng thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng ngần, đôi tay thon dài trắng nõn nà vì không phải đυ.ng tay làm việc nặng.

Chiêu Hoa rất thích màu đỏ, hoa thuê trên váy, châm cài luôn có màu đỏ.

Bây giờ Nguyệt Sinh đã 13 tuổi đều ngày đêm tập trung cho việc thi cử, ý chí nam nhi không thể chỉ có nhi nữ thường tình mà còn phải có danh vọng.

Chính vì vậy việc mà Nguyệt Sinh tập trung nhất lúc này là chú tâm đọc sách, thảo luận thơ văn cùng các vị thi sĩ.

Chiêu Hoa cũng không nhàn rỗi, thêu thùa may vá, học về công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức.

Nữ nhân không thể quá lộ mặt ở bên ngoài vẫn nên ở thư phòng, chính vì vậy Chiêu Hoa ngày ngày nhàm chán chỉ biết thuê thùa may vá.

Ngồi bên khung cửa một thân hình mỏng manh tựa liễu hoa, đôi tay trắng ngần vô cùng điêu luyện đang thuê một bông hoa màu đỏ trong rất tinh xảo đẹp mắt.

Tài năng viết chữ của Chiêu Hoa cũng được nổi danh, con gái tay buôn nhà họ Chu xin đẹp giỏi giang hiền thục nết na ai mà không biết.

Bao nhiêu trai tài đều say đắm mỗi khi thân liễu lướt qua, vậy mà một tháng chỉ ra khỏi nhà một lần làm bao người trông ngóng.

Chỉ tiếc rằng là người phụ nữ đã có hôn ước.

Chiêu Hoa ngồi thuê hoa đến chán ngáy rồi, chợt nghe từ đâu có tiếng chim hót.

Giữa đêm khuya thanh vắng như vậy lại có chim hót chắc chắn là trò quỷ của Nguyệt Sinh.

Chiêu Hoa vui vẻ đi ra ngoài tìm đến nơi phát ra tiếng chim hót đó mà phát hiện.

Một con chim mặc y phục trắng đang đứng lấp ló sau cái cây.

" Còn hót nữa ta sẽ đem huynh đi hầm thuốc đó".

" Được trở thành đồ bổ cho Chiêu Hoa cô nương đây, ta đúng là có diễm phúc ".

" Lại trêu ghẹo ta ".

Chiêu Hoa đánh mạnh vào tay của Nguyệt Sinh cười khanh khách, sau đó liền nhớ ra mà đưa tay bụm miệng.

Nguyệt Sinh thấy Chiêu Hoa như vậy liền cau mày.

" Đã dặn là lúc ở với ta không cần giữ lễ nghĩa thích cười thì cứ cười sao phải gượng ép bản thân ".

Vừa nói anh vừa kéo tay Chiêu Hoa đi ra cửa sau.

Chiêu Hoa cố kháng cự nhưng làm sao có thể chứ.

" Nguyệt Sinh ca ca huynh định đưa ta đi đâu vậy,Nam nữ thụ thụ bất thân huynh mau buông tay đi ".

" Nam nữ thụ thụ bất thân gì chứ, muội chính là thê tử chưa qua cửa của ta còn nói máy câu đó".

Lời nói này ra từ miệng của Nguyệt Sinh nghe rất bình thường nhưng Chiêu Hoa lại vô cùng ngượng ngùng, thẹn thùng đến đỏ cả mặt.

Nói thế nào nói Nguyệt Sinh vẫn lôi Chiêu Hoa ra ngoài, đến một nơi rất đẹp.

Có hoa có suối, đây chính là nơi lúc nhỏ anh và cô thường đến đây chơi.

Con suối này ban ngày rất đông đúc nhiều người mang quần áo đến đây mà giặc, ban đêm thì lại vô cùng thanh vắng không có ai đi qua lại.

Trời đã đêm tiết trời lại vô cùng lạnh, Nguyệt Sinh cởϊ áσ choàng khoác cho Chiêu Hoa vui vẻ nắm tay cô cùng ngắm trăng.

" Chúng ta về đi, mẫu thân mà phát hiện ta ra ngoài giờ này lại bị la ".

" Muội lo gì chứ cứ nói là ta ép muội đi là được".

Hai đứa trẻ nay đã lớn, tấm chân tình Nguyệt Sinh dành cho Chiêu Hoa, cô đều hiểu hết.

Cả hai người bọn họ là thật lòng thật ý, duyên tiền định, chỉ còn đợi một hôn lễ thực sự.

" Trăng hôm nay đẹp quá ".

" Đúng là đẹp thật ".

Lời nói của Chiêu Hoa là về trăng, còn lời nói của Nguyệt Sinh thì lại không chắc.

Vì thứ mà anh nhìn bây giờ không phải trăng, mà là Chiêu Hoa.

Nguyệt Sinh nắm mãi bàn tay của Chiêu Hoa lâu lâu còn xoa xoa, làm cô thẹn thùng có ý rút lại.

Liền bị Nguyệt Sinh phát hiện mà ngăn chặn ý đồ.

" Đừng có rút lại, ta lạnh lắm ".

" Vậy ta trả áo choàng cho huynh ".

" Ngốc sao? mang đi, cho ta choàng chung là được".

Nói rồi không đợi Chiêu Hoa đáp lời đã ngồi sát lại gần kéo cái áo choàng khoác qua vai mình.

Hai con người chung một áo choàng, mỗi người một nữa, khoảng cách lại vô cùng gần nhau.

Chiêu Hoa thẹn quá rồi cúi đầu mặt đỏ ửng, khuôn mặt xinh xắn lại càng thêm xinh xắn.

Nguyệt Sinh càng nhìn càng say đắm, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Chiêu Hoa lên.

" Sao vậy ".

" Nóng..... có chút hơi nóng ".

" Haha sao muội lại thẹn đến hoá thành trái ớt đỏ rồi ".

Đang trong không khí lãng mạn như vậy, mà bị Nguyệt Sinh chọc ghẹo liền tức đến khuôn mặt càng đỏ hơn.

Đứng bật dậy đánh mạnh vào vai Nguyệt Sinh.

" Huynh lại chọc ta, suốt ngày chỉ biết chọc ta ".

Nguyệt Sinh cười lăn lóc, rất hả hê.