Hoắc Phi Đoạt trâng tráo nói, “Là chuẩn bị cho em, em cần ăn cái đó”
Ngũ Y Y càu mày không hiểu.
Cô cần?
Cô cần chỗ nào?
Cây đu đủ……Khoan, cây đu đủ? Cây đu đủ chẳng phải khiến cho ngực phát triển sao?
A a a a, đáng ghét, chú Hoắc đây không phải nói cô cần phải bồi dưỡng vòng một sao?
Quá ghê tởm.
Ngũ Y Y gương mặt kiềm nén đến đỏ bừng( Chu tước: tội chị ghê * Y Y hếch mặt * * chồng ta là đang quan tâm ta đó, còn cô nhìn lại mình đi*, Chu tước*Nước mặt chảy ròng ròng*: “ Qúa đáng mà”)
Càng nghĩ càng thấy uất ức, Ngũ Y Y cong môi, đũa chọt chọt vào mấy miếng đu đủ kia, nói, “Tôi ăn no rồi”
Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua vật nhỏ, “Sao lại không ăn nữa? Thức ăn không ngon sao?”
“Hừ! Tôi không cần ăn mấy cái này” Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt, cắn môi nói nhỏi, “Tôi căn bản không cần mấy đồ ăn này”
Hoắc Phi Đoạt run sợ hai giây, đột nhiên cười, gắp một miếng đu đủ lớn đặt vào trong chén của Y Y , “Nên ăn nhiều mới tốt”
Ngũ Y Y trực tiếp mắc cỡ muốn chết.
Cố Dĩ Mặc lăn lộn một vòng mới tìm được A Trung, giận đến nỗi đỏ mặt nắm lấy cổ áo A Trung nhấc lên, kêu gào, “A Trung chết tiệt! Sao không sớm nói cho tôi biết, lão đại cùng con nhóc đó đi chung với nhau hả? Suýt nữa hại chết tôi rồi. Tôi vừa rồi ngu ngốc xông vào phá bữa ăn của hai người đó, suýt nữa là bị lão đại gϊếŧ chết rồi! Cậu, cậu! Căn bản muốn hãm hại tôi, đúng không??”
A Trung bình tĩnh đẩy đẩy móng vuốt của tên trước mặt xuống, âm thanh buồn bực, “Lão đại nếu như biết là tôi nói cho anh biết là lão đại đem cô bé đó đến đây, không phải người chết trước là tôi sao?”
Cố Dĩ Mặc lửa giận mắng, “Hừ, lão đại thù dai lắm, lần này tôi đắc tội với anh ấy, không biết anh ấy sẽ chỉnh tôi như thế nào đây?”
“Anh sợ, tôi thì không sao, ai biểu anh lỗ mãng như vậy làm chi” ( Chu tước: ai ai, hai người anh em tội nghiệp của ta, nào tới ta an ủi cho. * Cố Dĩ Mặc, A Trung liếc mắt xem thường* *Ngươi xứng sao?*, Chu tước: sao ai cũng ăn hϊếp tôi zị nè *Khóc lớn*)
Cố Dĩ Mặc cào tóc, “Ai nha! Lần này chết thảm rồi! Đều tại tên Johnny kia, hắn nói với ta lão đại đi cùng cháu ngoại tới. A Trung, cậu nói xem, con nhóc đó có chỗ nào tốt chứ?
Một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, không thể hiểu nổi lão đại tột cùng là thích ở chỗ nào nữa? Vì con nha đầu đó, không thèm quan tâm đến hạng mục quan trong như vậy. Thật là như quỷ ám mà”
A Trung âm thanh vẫn buồn bực như cũ, “Lần thứ nhất đã như vậy, còn muốn tiếp tục, cái đó gọi là tình yêu” (Bingo)
“Gì? Cậu vừa mới nói gì?”
A Trung lắc đầu, “Anh lỗ tai bị hư rồi, tôi vừa rồi không có nói gì a.Cố thiếu, anh nên đi kiểm tra toàn thân một lần đi, chưa già đã yếu rồi”
Cố Dĩ Mặc tức đến nỗi xanh mặt.
Bữa cơm này, không ngoại lệ, Ngũ Y Y ăn rất no.
Ở trên xe, cô ngồi ôm miệng nấc một cái.
“Ai nha nha, khó chịu quá, bị nấc thật khó chịu a, có hay không sẽ bị nấc chết đây?”
Ngũ Y Y vuốt ngực mình, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không chịu nối ánh mắt của động vật nhỏ đáng thương này, không thể làm gì khác hơn là đưa tay, đè lên huyệt toàn trúc( tại đầu chân mày), dùng sức vuốt mấy cái.
“Chú Hoắc, ngài làm gì vậy? A, đây chính là bấm huyệt, có đúng không”
Ngũ Y Y đột nhiên phát hiện, ngón tay của Hoắc Phi Đoạt vô cùng xinh đẹp, trắng nõn, thon dài, chẳng giống tay người luyện võ chút nào.
“Ah? Đây là nhẫn cưới?” Ngũ Y Y kì quái hỏi.
Hoắc Phi Đoạt một mặt lo xoa bóp cho cô, một mặt giống như không thể nào đen hơn nói, “ Tôi như thế nào có nhẫn cưới?”