Trời trong nắng ấm việc cùng bạn trai ra ngoài chơi là việc hết sức bình thường. Nhưng định nghĩa “Bình thường” này đối với Liên Ngọc Cảnh cùng Lý Đình một đôi cô trò mà nói đã sớm không còn bình thường nữa.
Liên Ngọc Cảnh ngồi ở ghế điều khiển, đôi tay nắm tay lái, ánh mắt tràn ngập lửa giận, bất mãn từ cửa sổ xe nhìn phía Lý Đình đang ngồi ở sân bóng rổ. Lý Đình sợ hãi đến muốn chết, không tự giác phát run, sợ cô giáo lao xuống xe đem mang cô đi. Nhưng cũng thực mâu thuẫn, sâu trong nội tâm lại hy vọng Liên Ngọc Cảnh nhanh lên lại đây cùng cô giải thích người phụ nữ kia là ai. Hai bên giằng co, không nói gì, không giao hỏa, tuy rằng chỉ 90 giây đèn đỏ mà thôi nhưng đã trọn đủ. Liên Ngọc Cảnh không xuống xe, quay đầu lại tiếp tục lái xe. Thời khắc chiếc ô tô rời xa, Lý Đình cảm thấy chính mình cùng đã chết không sai biệt lắm, xương cốt toàn thân đều tan rã, toàn bộ sức lực bị hút cạn , sau đó trước mắt một mảnh đen, cô ngất xỉu.
“Tiểu Đình!”
Tiếng Mân Hạo hò hét là Lý Đình trước hôn mê cuối cùng nghe được, đáng tiếc nước mắt của cô không phải vì cậu mà rơi.
---
Lý Đình nằm ở bệnh viện một đêm, ba mẹ cô lo lắng cho nên yêu cầu nằm viện quan sát. Mân Hạo cũng thực quan tâm, cho nên bồi cô đến trời tối, đến khi không thể không về nhà mới thôi.
“Ăn chút quả táo đi.”
Ăn qua bữa tối, mẹ ở một bên sô pha cắt quả táo đưa Lý Đình. Lý Đình vô thần nằm ở giường bệnh, lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn. Bà thở dài, vừa rồi cũng phát hiện Lý Đình không ăn uống, ăn cũng không nhiều lắm, lúc này đột nhiên có cái ý tưởng hiện lên.
“Tiểu Đình, tháng này con đã tới kỳ sinh lý chưa?”
Nghe mẹ cẩn thận hỏi thăm, Lý Đình đầu tiên là nhíu mày, tự hỏi vài giây mới hiểu ngầm câu hỏi ý tứ.
“Mẹ đừng nghĩ bậy con không có mang thai.”
Lý Đình tuy đỏ mặt, có điểm thẹn thùng, nhưng đáp án thực khẳng định. Bà thở hắt một hơi, Mân Hạo xác thật là con rể không tồi, nhưng bọn hắn hiện tại tuổi còn quá nhỏ, nên bảo hộ vẫn phải có.
“Mẹ có hay không……”
“Có cái gì?”
Hai mẹ con nhìn nhau, Lý Đình nói đến một nửa không biết nên nói tiếp không, nên hỏi tính hướng của bản thân, hay là về Liên Ngọc Cảnh.
“Trước khi mẹ yêu ba, có yêu thích đàn ông nào khác không?" Hoặc là phụ nữ cũng được..
Bà nhướng mày, nghi hoặc Lý Đình như thế nào sẽ hỏi vậy, càng thêm tò mò có phải hay không con gái cùng Mân Hạo tình cảm gặp vấn đề.
“Có, đương nhiên là có. So với ba con càng đẹp trai, càng cường tráng, càng có tiền, càng hài hước.”
Lý Đình kinh ngạc nghe mẹ trả lời, lỗ tai mở to.
“Vậy cuối cùng vì sao mẹ lại chọn ba?"
“Đương nhiên là bởi vì mẹ yêu ba. Ba con tuy rằng chất phác, không giỏi biểu đạt, nhưng luôn dùng hành động chứng minh yêu mẹ, nếu ba con có thể kiếm mười đồng tiền, liền sẽ đem mười đồng tiền đều cho mẹ, đến bây giờ vẫn như vậy.”
Lời nói vừa dứt, ba ba liền cầm đồ uống vừa mua tiến vào phòng bệnh, toàn thân ướt chật vật, khi trở về bệnh viện bị gặp trời mưa, vận khí không tốt lắm a. Mẹ con nhìn nhau cười, Lý Đình nhịn không được ảo tưởng tương lai, cô cũng muốn giống như mẹ của mình, tìm được một người như ba ba. Mân Hạo có lẽ có thể, Lý Đình quen biết Mân Hạo thật lâu, cô cũng tin tưởng tương lai cậu sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, chỉ là ngoài tình thân Lý Đình không thể nảy sinh tình cảm nào khác với Mân Hạo.
---
Nửa đêm, Lý Đình trằn trọc không ngủ, vẫn luôn nghĩ Liên Ngọc Cảnh, nhớ lại buổi chiều cô ấy biểu tình tức giận. Cô áy náy, không nên giận dỗi, kỳ thật rất nhớ cô ấy. Thừa dịp mẹ ngủ, Lý Đình trộm chạy đến bệnh viện đại sảnh gọi điện thoại cho Liên Ngọc Cảnh, Liên Ngọc Cảnh thực mau tiếp điện thoại.
“Cô ngủ rồi sao?”
『 Cô ngủ rồi sao? 』
Liên Ngọc Cảnh rõ ràng đang rất bực bội, ngữ khí phản phúng bởi vì bạn gái đã qua 24 giờ rồi còn không trả lời tin nhắn, còn thực nhàn nhã cùng người khác đi chơi bóng, mặc kệ như thế nào đều làm cô thực không vui.
“Em đang ở bệnh viện.”
『 Bệnh viện? Em xảy ra chuyện gì? Nằm ở phòng nào? 』
Liên Ngọc Cảnh vốn dĩ đang ở trước bàn đọc sách, vừa nghe được Lý Đình nói, cả người kích động từ ghế đứng dậy. Lý Đình nghe thấy Liên Ngọc Cảnh khẩn trương, không biết vì sao, cô lại khóc, tay nắm chặt di động. Cả ngày nghĩ đến tất cả các loại khả năng Liên Ngọc Cảnh có thể phản bội, Lý Đình nghẹn lại tiếng khóc, cô nghĩ an ủi chính mình không cần để ý, nhưng cô làm không được.
" Nếu cô có bạn gái, cô có thể nói với em được không? Cô yên tâm đi em sẽ không gây trở ngại cho cô, em sẽ thực ngoan ngoãn nghe lời, đương 『 ấm giường 』cho cô, làm cô phát tiết cũng không quan hệ, chỉ cần cô không đuổi em đi......"
『 Lý Đình, em học đâu ra cái từ 『 ấm giường 』vậy??? 』
Lý Đình nghẹn ngào bị đánh gãy, Liên Ngọc Cảnh càng nghe càng phát hỏa, nghĩ thầm cô nương này rốt cuộc nói bậy bạ cái gì, này bệnh cũng không nhẹ, đến tột cùng còn giấu mình nhiều chuyện. Liên Ngọc Cảnh nhéo nhéo huyệt Thái Dương nhằm bình tĩnh lại.
『 Lý Đình, em nghe rõ đây. Thứ nhất, tôi không nhớ rõ trừ em ra, tôi không có bạn gái nào khác. Thứ hai, ngoài em ra tôi không có chạm vào người phụ nữ khác. Thứ ba, làm ơn về sau đừng suy nghĩ lung tung rồi sau đó mất tích nữa. Tôi đã nói rất nhiều lần, đừng làm tôi tìm không thấy em. Cuối cùng nếu em hoài nghi người ngồi trên xe với tôi hôm nay, đó là em gái của tôi. Em tôi sắp kết hôn nên tôi cùng con bé đi chọn váy cưới. Nói như vậy em hiểu chưa? 』
Lý Đình thất thần, hít hít nước mũi.
『 Vậy hiện tại, nói cho tôi biết em đang ở phòng nào được không. 』
Lý Đình vừa khóc vừa cười, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt trào dâng.