Sau khi kết thúc buổi học, học sinh trong trường kéo nhau ra sân chen chúc xem điểm thi cuối tháng trong sự hồi hộp, khắp sân trường đều ồn ào sôi nổi bàn luận về độ khó bài thi cùng với tiếng than vãn, tiếng thở phào nhẹ nhõm như vừa may mắn vượt qua bể khổ. Thế nhưng không ai phát hiện ra sự mất tích của hai hot boy trường, một trong số đó còn là cái tên xuất sắc đứng đầu bảng với số điểm cao chót vót.
Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt ngoài kia, ở một góc phòng dụng cụ chật hẹp lại tối om chỉ có chút ánh sáng chiều tà hắt vào qua khe cửa sổ, hai nam sinh nấp sau chồng bàn ghế phủ bụi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính lấy nhau phát ra từng tiếng thở dốc kịch liệt lấp kín căn phòng.
“Ha ~ không… Cảnh Nghi… cậu… a ha đủ rồi…”
Dịch Hướng Dương hốc mắt đỏ hồng, gương mặt lại nóng bừng phát ra từng tiếng thở gấp, hai tay hắn bị trói sau lưng tựa vào bức tường cũ, áo đồng phục vắt hờ hững trên người làm lộ ra cơ bụng rắn chắc nam tính. Nhưng điểm sáng trong khung hình lại chính là nam sinh đang rêи ɾỉ thất thanh ngồi trên người hắn, cơ thể trắng nõn run rẩy lên xuống theo nhịp, mơ hồ phát ra thanh âm mỗi lúc một biến điệu không thể khống chế.
“A a hư ưm ô hư ư a a a a a chướng… chướng quá ư ư ân hức ~”
Gương mặt điển trai của Cảnh Nghi nổi lên sắc hồng rực rỡ, đáy mắt rơm rớm nước, cậu ta cũng không biết tại sao hai người bọn họ vốn đang dọn dẹp phòng dụng cụ lại thành ra thế này, chỉ nhớ vừa mở mắt ra thì cậu ta đã mất quyền kiểm soát cơ thể, vô thức làm ra hành động như cưỡng bức đối với Dịch Hướng Dương.
Mà đạo diễn của màn kịch này, người đứng sau tất cả giờ lại đang hưởng thụ được Cảnh Nghi hầu hạ, ngoài mặt còn rõ bàng hoàng và tức giận, làm như đang cố gắng vùng vẫy trong vô lực.
Thân thể cao lớn của Cảnh Nghi ở trên người hắn ra sức đung đưa, bờ mông lớn liên tục dập xuống thân dưới hắn phát ra tiếng bạch bạch dâʍ đãиɠ nuốt chửng trọn vẹn côn ŧᏂịŧ lớn vào bên trong.
Thật ra Dịch Hướng Dương đã dùng phần thưởng “Bàn tay thôi miên” để đoạt quyền khống chế cơ thể của Cảnh Nghi, tuy tác dụng của nó chỉ có một giờ đồng hồ nhưng đã đủ cho hắn đạt tới mục đích cuối cùng là tạo ra hiệu quả tuyệt vời sau màn kịch lớn này.
Hắn cố gắng lôi ra hai hàng nước mắt, nức nở như thật tức giận và hổ thẹn trước hành động của Cảnh Nghi, giọng nói yếu ớt cất lên mang theo khổ sở: “Xin cậu ha ~ dừng lại đi a không… tôi hức… là gay cũng không… không muốn làm chuyện này với cậu…”
Thực tế là côn ŧᏂịŧ hắn được tiểu huyệt mυ'ŧ đến đã đời không muốn rút ra, mà người thực sự bàng hoàng, hoang mang, xấu hổ muốn dừng lại là Cảnh Nghi đang không thể kiểm soát cơ thể mình, cơ thể cứ như bị chiếm đoạt hoàn toàn, đôi chân mỏi nhừ vẫn cố dùng chút sức lực ít ỏi nhấc mông lớn lên rồi hạ xuống làm nước da^ʍ từ bên trong chảy tràn lan tạo thành âm thanh òm ọp lép nhép cực kì dâʍ đãиɠ.
Gậy thịt của Dịch Hướng Dương so với những người cùng trang lứa phải nói là đặc biệt có thiên phú hơn người, không những màu sắc trông có chút hoang dã mà còn vừa thô vừa dài, gân xanh bên trên mỗi lần thao vào trong đều làm huyệt thịt loạn thành một đoàn, khuấy động tâm trí Cảnh Nghi, ép cậu ta tiếp nhận sung sướиɠ và cực khoái chưa bao giờ có.
Khóe môi Cảnh Nghi mấp máy chảy ra chỉ bạc, xấu hổ muốn cự tuyệt lại hận không thể đánh ngất chính mình giấu đi tiếng rên dâʍ đãиɠ. Cậu ta chưa từng nghĩ bản thân có ngày sẽ làm ra loại chuyện hoang đường nhường này, cậu ta là trai thẳng a, chuyện này làm sao mà xảy ra được chứ?
Côn ŧᏂịŧ lớn rất thô bạo cắm rút, dù tốc độ có hơi chưa đủ khiến Dịch Hướng Dương hài lòng nhưng cũng đã đủ khiến Cảnh đại thiếu gia muốn bay lên, bị thao đến mê li nghẹn ngào, vô thức ôm lấy vai hắn.
Kɧoáı ©ảʍ từ tao huyệt truyền tới làm đầu óc cậu ta tê dại, mỗi lần đều là đỉnh tới nơi thịt non mềm mại yếu ớt nhất mà thao lộng làm miệng huyệt chưa từng trải đời mấp máy liên hồi, thao đến khi bông hoa nhỏ sưng tấy màu hồng diễm tình vẫn chưa buông tha, sống lưng cũng không kiềm được mà cong lên hỗ trợ mông bự vểnh cao tiếp nhận cự vật đi vào.
“Ư hức không a a a ha ư ân hô ~ tôi a a a không dừng được a ưm hức ư ư… lớn quá a a a hưm ô ô ~ ư hức a a a…”
Nước mắt Dịch Hướng Dương chảy ra ồ ạt như thật, môi mỏng cắn chặt như đang nín nhịn khó chịu, Cảnh Nghi bị ánh mắt khổ sở và khuất nhục của hắn làm cho xấu hổ vô cùng, giống như cậu ta thật sự là ngọn nguồn của mọi chuyện, là kẻ cưỡng bức Dịch Hướng Dương làm loại chuyện dơ bẩn này vậy.
Nhưng cậu ta không khống chế được a! Tại sao lại như vậy! Mau dừng lại!
Lúc này Hoa Hoa ở bên cạnh lắc lắc đầu, kí chủ đại nhân diễn giống thật như vậy không làm diễn viên thật đáng tiếc quá. Vừa nghĩ nó vừa giơ bảng cổ vũ lắc qua lắc lại nhưng Dịch Hướng Dương còn đang bận tận hưởng, không rảnh quản nó, mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Bạch! Bạch! Bạch!
Cảm nhận được miệng nhỏ phía dưới đang phấn khích, điên cuồng co bóp, Dịch Hướng Dương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sướиɠ đến tê rần, thân dưới không nhịn được phối hợp mỗi khi Cảnh Nghi ngồi xuống thì dùng lực thúc lên một chút làm bên trong Cảnh đại thiếu gia bị khai mở đến tận cùng, cần cổ thanh tú rướn lên cao ngả ra sau vui sướиɠ run rẩy.
Bắn rồi? Cậu ta thế mà bị một thằng con trai thao đến bắn rồi?! Không… không… đừng mà!
[Mục tiêu công lược Cảnh Nghi, điểm thỏa mãn cộng 10, tiến độ 10/10000!]
Hoa Hoa một bên cầm cờ nhảy nhót, nghĩ đến chính mình sắp có thể mua nước hoa bản giới hạn thì phấn khởi hăng hái ra sức cổ vũ.
Dươиɠ ѵậŧ của cậu ta không cầm được nữa, liên tục xả lên trên người hắn, chất lỏng trắng đυ.c dính nhớp từ ngực hắn chảy xuống, cảnh này đập vào mắt Cảnh Nghi khiến cậu ta run rẩy lại sợ hãi nhưng còn chưa hồi thần thì nước mắt nóng hổi của Dịch Hướng Dương đã lách tách rơi trên đùi cậu ta.
Đồng tử Dịch Hướng Dương mờ mịt, giống như đứa nhỏ bị người xấu ức hϊếp đến khóc ra, vô lực mà nói: “Cậu thỏa mãn rồi thì thả tôi ra đi.”
Nghe được thanh âm khổ sở của hắn Cảnh Nghi chỉ muốn giải thích rằng không phải như vậy nhưng cơ thể không nghe lời cậu ta, chưa gì đã như rất cơ khát cọ xát ngực lớn và cặρ √υ' hồng hào lên người hắn.
“Hư a ưm hô ~ chuyện… a a chuyện gì a hức ưm ư ha…”
Đầṳ ѵú cậu ta giống như bị thứ gì đó cọ qua, vừa ngứa ngáy vừa khó nhịn, cặp mông co giãn lại lần nữa nâng lên làm lộ ra côn ŧᏂịŧ thô tráng dính đầy ánh nước, cứ thế lại lặp lại một vòng nhún nhảy, vừa nhún trên thân thể hắn vừa rêи ɾỉ ra sức cọ đầṳ ѵú đã cứng rắn vào miệng hắn.
Nhưng Dịch Hướng Dương làm như chán ghét mà quay mặt tránh né lại bị đôi tay Cảnh Nghi đưa ra túm lấy tóc ép miệng hắn kề sát đầṳ ѵú hồng hào, chính bản thân cậu ta cũng sững sờ với hành động vô sỉ của mình, nước mắt sinh lí lại vì đủ loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ mà trào ra.
“A a ưm hư cậu a a a ư hức ư ưm a a ư hư… tôi a a a sắp bắn a a a a…”
Hai hạt đậu liên tục thay phiên ở trên môi cằm nam nhân cọ linh tinh, cảm giác tê dại lại sung sướиɠ hòa quyện chiếm đóng đại não thiếu niên, đôi mắt cậu ta như bị thôi miên lộ ra thèm khát, dần dần chìm trong vui thích như có như không vô thức nói ra khát khao từ tận sâu linh hồn.
[Mục tiêu công lược Cảnh Nghi, điểm thỏa mãn cộng 10, tiến độ 20/10000!]
“Mở… a a ưm ha ức mở miệng a a a… liếʍ cho tôi ư ha ~ liếʍ một a a hức ư một chút a hô ưm…”
Hai người đều là lần đầu tiên trải nghiệm tìиɧ ɖu͙©, may là trước đó Dịch Hướng Dương đã xem qua các loại sách và video lại nghe hệ thống giảng giải nên mới một phát ăn ngay thế này. Hắn sớm đã muốn nếm thử hương vị của vυ' nhỏ nên không chần chừ chút nào, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại chọc chọc vào chiếc lỗ nhỏ xinh trên viên thịt, nơi đó đã cứng ngắt lại bị trêu chọc đến sướиɠ ran, cơ thể mẫn cảm của Cảnh Nghi cũng vì vậy mà giật nảy khiến côn ŧᏂịŧ bị bóp đến chặt chẽ không kẽ hở.
“A a a a ngứa ư hư… Dịch a a hức Hướng Dương ư ư… hỏng mất ư hức a a ân hô ~”
Dịch Hướng Dương mở miệng ngậm lấy đầṳ ѵú hồng phấn vào miệng, thứ này mềm quá, còn mập mạp ú nu, xúc cảm trong miệng thật sự không tệ chút nào. Đầṳ ѵú lần đầu bị người khác chạm vào vẫn còn ngây ngô bị nam nhân day day cắи ʍút̼ đều đặn đến sưng lên thật lớn, Cảnh Nghi thích đến mức vô thức giữ chặt lấy đầu hắn đẩy ngực mình dâng lên, sung sướиɠ rêи ɾỉ.
“Sâu quá ô ô ~ ư ưm a hư ức ha a ư a a a… chậm chút ư ư ưm hức lớn… lớn quá ư ưm ha a a a a… chướng a ức…”
Đầu óc giống như lơ lửng trên mây, trống rỗng không thể chứa bất cứ thứ gì ngoại trừ những kɧoáı ©ảʍ Dịch Hướng Dương mang tới.
[Mục tiêu công lược Cảnh Nghi, điểm thỏa mãn cộng 10, tiến độ 30/10000!]
Mãi đến khi cả hai trái anh đào đều chín nẫu lại bóng nhẫy nước, nơi giao hợp cũng mềm ra đẫm sốt Dịch Hướng Dương mới đến cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hừng hực đổ đầy vào đường hầm nhỏ, lấp đầy linh hồn người trong lòng khiến Cảnh Nghi run bần bật tiếp nhận hắn hoàn thành cuộc tiến công xâm lược.
“A a a a a a… hư ức…!”
Cơ thể Cảnh Nghi giật nảy, tiếng rêи ɾỉ cất lên cao vυ't, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến vào da^ʍ huyệt khiến nơi đó căng đến mức khó tin, nam sinh mệt nhọc thở hắt nhũn người gục trong lòng hắn.
[Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược Cảnh Nghi, điểm thỏa mãn cộng 50, tiến độ 80/10000!]
Cảnh Nghi lấy lại tỉnh táo, nhìn ngón tay mình đã cử động được theo ý muốn lập tức run rẩy tách ra khỏi Dịch Hướng Dương. Nhưng vấn đề chính là hoa huyệt mềm mại vẫn còn ngậm dị vật khó khăn lắm mới nhả ra côn ŧᏂịŧ nóng lại làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tức khắc ào ào chảy ra lượng lớn, cửa huyệt trống rỗng cũng ở trước mắt nam nhân mấp máy co rút điên cuồng không ngừng.
Mặt cậu ta đỏ bừng, nhìn xuống Dịch Hướng Dương thất thần thì cực kì thẹn thùng, chuyện này… rốt cuộc tại sao cậu ta lại làm thế? Vừa rồi thật sự là mình làm sao?
Đôi đồng tử vốn luôn lấp lánh tràn trề sức sống của Dịch Hướng Dương giờ lại như người mất hồn, hắn nâng mắt đối diện Cảnh Nghi đang cực kì hổ thẹn, nội tâm toàn là nghi vấn mà nói: “Cảnh Nghi, cậu rốt cuộc ghét tôi bao nhiêu thế? Đến mức phải sỉ nhục tôi thành như vậy mới vừa lòng hả dạ sao?”
Trước chất vấn của Dịch Hướng Dương cậu ta căn bản không thể trả lời nhưng chuyện cậu ta cưỡиɠ ɠiαи rõ như ban ngày, nếu nói mình là trai thẳng, không cố ý thì ai mà tin chứ?
Trong lòng Cảnh Nghi tràn ngập hối hận và tự trách, đối diện một Dịch Hướng Dương như vậy cậu ta lúng túng không biết phải làm sao cả, cố tránh ánh mắt hắn, đi đến gần giúp hắn cởi trói.
Mà đây chính là hiệu ứng mà hắn muốn.
“Tôi không phải muốn sỉ nhục cậu…”, cậu ta mở miệng giải thích.
“Vậy… cậu thích tôi sao?”
“Hả…?!”, Cảnh Nghi ngơ ngác đầy dấu hỏi nhìn Dịch Hướng Dương đang thương tâm, hai tay cậu ta siết chặt, nhịp tim nhảy loạn xạ. Nếu nói không thích thì sao mà được, chẳng phải sẽ bị coi là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи thật sao, ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài mình nhất định sẽ bị ba đánh chết mất.
Dịch Hướng Dương đưa tay nắm lấy tay cậu ta, Cảnh Nghi bất ngờ muốn giật ra nhưng không được, kết quả là bị hắn kéo sát lại ép cậu ta đối diện nhìn mình. Trước khuôn mặt như cún con mới dầm mưa đến đáng thương của hắn Cảnh Nghi lại chẳng thể nói gì nặng lời.
“Mặc kệ cậu có thích tôi không, nếu cậu dám không chịu trách nhiệm tôi sẽ báo cảnh sát, kiện cậu tội hϊếp da^ʍ.”
Cảnh Nghi nghe xong tròng mắt cứng đờ, muốn ngã ngửa giãy chết tại chỗ.