Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao

Chương 50

Vừa mở nồi ra, mùi hương bá đạo của cơm nhanh chóng tràn ngập trong không khí, công kích vị giác mẫn cảm của mọi người, tiếng nuốt nước miếng liên tục vang lên.

Nàng làm món cơm dưa muối, kết hợp thịt muối cùng cải xanh, hạt cơm sáng bóng, tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Múc một thìa mỡ lợn khuấy đều, lại càng thơm đến tận xương tủy.

Lý phó đội là người đầu tiên xông tới, đưa cái chén lớn về phía trước, "Múc cho ta một chén lớn, đầy ụ."

Múc cơm là công việc của Mộc nhị gia, đám quan sai ai nấy đều tranh nhau vây quanh, trông giống như một đám quỷ chết đói đầu thai.

Đội phó Lý ăn cơm dưa muối nóng hổi, không khỏi rơi lệ.

Vừa có vị ngọt của thịt muối, lại có rau xanh thanh mát, hạt gạo mềm mại thơm nồng, trộn lẫn mùi mỡ lợn, phảng phất tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đây là một món ăn có thể an ủi linh hồn.

Tằng đại nhân nhìn hắn một cách kỳ quái, "Làm sao vậy?"

"Vừa nghĩ đến việc sau này không được ăn cơm ngon như vậy, ta liền muốn khóc."

Tằng đại nhân:… có bệnh!

Nhưng mà, trù nghệ của Mộc Tam tiểu thư thật sự nhất tuyệt.

Nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhưng thật sự lại tạo ra ảo giác như một bàn tiệc lớn, hương vị tươi ngon, ăn rồi còn muốn ăn nữa, dạ dày đặc biệt thỏa mãn.

Chết tiệt, sao có thể ăn nhanh như vậy chứ? Vừa cho vào miệng liền nuốt xuống luôn sao?

Lão Lý, ngươi đã ăn tới chén thứ mấy rồi?

Hắn cũng không tự chủ được mà tăng nhanh động tác, gió cuốn mây bay điên cuồng hút vào.

Ngươi một chén ta một chén nhanh chóng quét sạch nồi cơm, còn lại một chút, Lý phó đội đều nóng nảy, "Không được động đậy, đây là của ta."

Hắn mới ăn ba chén!

Một gã quan sai còn ăn chưa đủ, "Ai nhanh tay chính là của người đó, trên bàn cơm không có huynh đệ phụ tử."

Tằng đại nhân:… Mấy người này a, chuyện gì cũng lười biếng, chỉ có ăn cơm là tích cực.

Hắn mạnh mẽ đứng lên, "Đừng ầm ĩ nữa, chú ý chút hình tượng, cái này thuộc về ta."

Quan sai sợ ngây người, "Đại nhân, người…"

Mẹ kiếp! Sao lại là cấp trên?

Động tĩnh này đã sớm kinh động đến đám phạm nhân, nhìn cảnh bọn họ tranh đoạt, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Nhị thiếu gia đại phòng Mộc gia mỉa mai, "Có chút cơm mà cũng phải tranh đoạt, đúng là chưa từng nhìn thấy sự đời! Nhớ ngày trước, nhà ta chỉ dùng bộ vị mềm nhất của thịt dê để chế biến, một trăm con dê mới có thể lấp đầy một đĩa."

Tộc nhân ở bên cạnh lạnh lùng nói, "Cho nên, toàn tộc bị lưu đày."

Mộc Nhị thiếu gia:…

Mộc đại thiếu gia đã lâu không được ăn thịt, nước miếng chảy ròng ròng, "Ta ngược lại muốn nếm thử, mùi này cũng thơm quá đi, không nghĩ tới Tam nha đầu lại có bản lĩnh như vậy, sao lại không cho chúng ta nếm thử chứ?" Chẳng sợ chỉ là một chén nhỏ cũng được.

Mọi người nhìn nhau một cái, thần sắc đều rất phức tạp, đang đẹp gì vậy.

Mộc Vãn Tình một lời không hợp liền xé rách mặt, có thể động thủ liền tuyệt đối không nhẫn nhịn.

Ánh mắt xác nhận, nàng không phải người bọn họ có thể trêu chọc, càng không phải người bọn họ có thể nô dịch ép buộc.

Mộc Nhị thiếu gia trông mong nhìn cách đó không xa, "Thì ra nhị thúc được chọn đi làm tạp vụ mới được bỏ gông xiềng, vì cái gì mà không chọn thanh niên trai tráng khỏe mạnh? Nhị thúc tuổi không nhỉ, đầu óc cũng không tốt, nào thông minh được như chúng ta."

Hắn cũng muốn giải gông xiềng mang trên người, hiện tại làm gì cũng không tiện, đi nhà xí đều cần có người hỗ trợ.

Mộc Tử Phượng có chút không kiên nhẫn, chẳng lẽ hắn không muốn sao? Cho dù có làm tạp vụ thì cũng là công việc tốt, có thể mắt nhắm mắt mở xem như người của quan sai, có thể được che chở.

"Bọn họ nhất định phải nghe lời thành thật, không chơi tiểu xiếc."

Mộc Nhị thiếu gia ủy khuất, "Ta cũng nghe lời thành thật."

Mộc Dung Tuyết - đích nữ tam phòng Mộc gia cười lạnh một tiếng, "Các ngươi có phải ngốc hay không? Rõ ràng người ta dựa vào Mộc Vãn Tình, nhưng mà, trù nghệ của nàng ta thật sự tốt đến vậy sao?"