Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao

Chương 41

Đi, cứ đi, cuối cùng cũng đến một thị trấn nhỏ trước khi màn đêm buông xuống.

Vốn nên dừng chận tại trạm, nhưng cứ cách ba mươi dặm mới có một trạm, vậy nên hôm nay không đến kịp.

Trên trấn có khách điếm, nhóm nha dịch bình thường sẽ ở chung phòng, còn quan lớn sẽ thuê phòng riêng.

Về phần lưu phạm thì ở nhà củi, có một chỗ che gió chắn mưa đã là không tệ.

Gia chủ Phương gia chắp tay với Tằng đại nhân, khách khí hỏi, "Quan gia, chúng ta có thể tự bỏ tiền để ở một gian riêng sao? Gia mẫu lớn tuổi, thân thể cũng không tốt."

Thời điểm hắn nói lời này, lặng lẽ nhét bạc cho Tằng đại nhân, hắn là cựu lãnh đạo Bộ Binh, bị cuốn vào một cọc án tử sung quân biên thành không thể nói được.

Tằng đại nhân tính toán bạc trong tay, rất dễ nói chuyện, "Được."

Ra khỏi kinh thành, trời cao đất dày, không có ai quản, chỉ cần phạm nhân bỏ tiền ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng.

Chỉ trừ một chuyện, không thể tháo gông xiềng ra.

Tiểu nhị dẫn đường phía trước, hai phu thê Phương gia chủ vội vàng đỡ lão mẫu thân lên lầu nghỉ ngơi.

Mộc Vãn Tình trông mong nhìn, "Đại nhân, ta cũng muốn đặt một phòng riêng."

Nàng không đưa bạc, nhưng Tằng đại nhân không làm khó nàng, sảng khoái đồng ý.

Mộc Vãn Tình không có lập tức đi theo tiểu nhị, mà lại đưa ra một yêu cầu.

"Ta muốn thỉnh đại nhân hỗ trợ một việc, giúp ta nói một tiếng với chưởng quỹ, nhờ hắn giúp mua sắm một nhóm vật tư."

Dựa theo quy củ, dọc theo đường đi, lưu phạm không thể tiếp xúc với người ngoài, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Vậy nên đánh phải mua qua tay các quan sai, tuy tốn nhiều tiền hơn nhưng mua được một cái bình an bớt lo.

Tằng đại nhân hơi gật đầu, "Đưa danh sách cho ta xem."

"Được." Mộc Vãn Tình vui vẻ tìm tiểu nhị xin giấy bút.

Tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu hai, đẩy một cánh cửa ra, "Chính là gian này, mọi người cần dùng nước nóng cùng đồ ăn sao?"

"Được." Mộc Vãn Tình không cần suy nghĩ mà gật đầu, "Phiền toái ngươi lấy thêm hai bộ giường đệm."

Thời đại này còn chưa có bông, tất nhiên sẽ không có chăn bông, mùa đông đến đối với người nghèo là gian khổ, mà đối với lưu phạm mà nói, là một kiếp nạn.

Nàng phải chuẩn bị trước.

Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường gỗ, một cái tủ, một cài bàn tròn nhỏ, rất đơn giản.

Mộc nhị gia nhìn một vòng, "Mẹ con các ngươi ngủ trên giường, ta cùng các nhi tử nằm dưới sàn nhà."

Chỗ ở tuy nhỏ, nhưng so với phòng củi đã tốt hơn rất nhiều.

Mộc Vãn Tình ngồi xuống, bắt đầu lập danh sách.

Nàng từng học viết chữ bút lông, viết chữ phồn thể cũng không khó khăn đối với nàng, vừa viết vừa thương lượng với gia đình.

Chỉ một một lúc sau, danh sách đã trở nên rất dài.

Mộc nhị gia có chút đau lòng, "Cũng không cần phải mua nhiều như vậy đi, chúng ta không có nhiều bạc lắm, dùng tiết kiệm chút, sau này lại mua."

Qua thôn này rồi chưa chưa chắc lại gặp được cửa hàng này, cũng không tiện phiền toái mấy vị đại nhân nhiều, có một số chuyện chỉ có thể một không thể hai." Mộc Vãn Tình nhẹ giọng giải thích, "Hơn nữa, nơi cách kinh thành khá gần, vật tư đầy đủ, lại đi xa chưa chắc đã mua được."

Bạc là vật chết, nào quan trọng bằng vật tư?

Hiện tại trông các quan sai có vẻ dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa rằng sau này cũng vậy, nắm trong tay mới là của mình.

Mộc nhị gia dễ dàng bị thuyết phục, "Vậy nghe ngươi."

Sau khi viết xong, Mộc Vãn Tình lại kiểm tra cẩn thận một chút, không có những vật phẩm bị cấm, lúc này mới đưa cho Mộc nhị gia.

Mộc Nhị gia tự mình đưa danh sách đến cho Tằng đại nhân ở cách vách, còn dâng lên mười lượng phí vất vả, tư thái khiêm tốn.

Cầu người phải có tư thái cầu người, sau này có việc cần nhờ đỡ cũng tương đối dễ mở miệng hơn.

Tằng đại nhân nhận danh sách, liền không kiên nhẫn đuổi hắn đi.

Người ở cùng phòng cũng là bạn nối khố của hắn, lão Lý, hai người tình như huynh đệ.

Đội phó Lý đã tận mắt chứng kiến loạt thao tác đỉnh cấp của Mộc Vãn Tình, cực kỳ ấn tượng với nàng.