Đêm ấy, Lêa và Cami ngủ bình yên.
Một tuần sau lễ Phục sinh, ông chủ hiệu thịt ở Xanh Makerơ, người đã góp sức vào việc giúp cha Ađriêng Đenmax chạy trốn, lái chiếc camiông chạy bằng hơi đốt đến thăm họ. Xe kêu ầm ĩ, nên chưa tới nơi họ đã biết trước. Khi xe vừa vào sân thì hai chị em đã đứng chờ sẵn ở ngưỡng cửa nhà bếp.
Anbe bước tới, tươi cười, tay ôm một bó vải trắng muốt.
- Chào bà Cami, chào cô Lêa.
- Chào ông Anbe, gặp ông, mừng quá? Đã gần một tháng nay, không thấy ông tới.
- Ồ! Bà Cami, thời buổi này, có thể làm theo ý muốn của mình được đâu. Ta vào nhà được cho Tôi mang đến biếu hai chị em bà một ít thịt quay và cho cháu bé chút gan ngỗng. Bà Mirây nhà tôi lại gửi thêm một ít thịt thỏ hầm nhừ. Hai chị em bà sẽ nếm thử xem sao.
- Cảm ơn ông Anbe. Không có ông thì ở đây chúng tôi ít khi được ăn thịt lắm. Cậu cả con ông, sức khỏe thế nào?
- Tốt, bà Cami ạ, tốt. Cháu bảo có phần gian khổ và đau đớn nhiều vì da bị nứt nẻ, nhưng bây giờ thì đã khá nhiều rồi.
- Ồ? Chào ông Anbe. Ông nếm một ly cà phê chứ?
- Chào bà Ruyt. Tôi xin vui lòng uống. Cà phê "chính hiệu" chứ?
- Gần "chính hiệu". - Bà già vừa đáp vừa cầm ấm cà phê đang bắc trên lò trong gác bếp.
Ông chủ hiệu thịt đặt ly xuống và lấy tay quẹt ngang mép.
- Bà nói đúng, gần như "thứ thiệt". Mời các bà dịch lại đây tôi có những điều quan trọng muốn nói. Thế này... Hôm qua, tôi có nhận được thư của cha Ađriêng. Có thể nay mai chúng ta gặp lại ông trong vùng này.
- Bao giờ?
- Tôi không rõ. Hai anh em Lơphevrơ đã được cứu thoát ra khỏi bệnh viện.
- Sức khỏe họ ra sao?
- Họ được chữa chạy ở một nhà thầy thuốc gần Đax. Hễ bình phục, họ sẽ vào khu du kích Đêđêlơ Baxcơ. Các bà có còn nhớ Xtanixlax không?
- Xtanixlax nào? - Lêa hỏi.
- Tức là Arixtit ấy mà.
- Có, dĩ nhiên là có.
- Ông ấy đã trở về trong vùng để tổ chức lại mạng lưới và trừng phạt những đứa phản bội đã bán rẻ đồng đội.
- Ông cùng làm việc với ông ấy à?
- Không, tôi làm việc với những người ở La Rêôn, nhưng ở vùng giáp giới giữa hai khu vực, tôi là người trung gian giữa Hilerơ và ông ấy. Một trong các bà phải báo cho bà Lơphevrơ biết là hai con trai bà cụ đều mạnh khỏe.
- Tôi sẽ đi - Lêa đáp - Tôi rất mừng vì họ. Việc cứu thoát họ vừa qua không quá khó khăn chứ?
- Không. Chúng tôi có nội gián trong bệnh viện và cảnh sát canh gác là người của Lăngxơlô. Các bà đã nghe ông Lôrăng nhắn tin hôm qua trên đài Luân Đôn phải không?
- Phải. Sau bao ngày tháng khϊếp hãi, nay thì tin vui dồn dập đến một lúc...
Tiếng chuông xe đạp. Cửa mở, Acmăng, người đưa thư bước vào.
- Chào quý bà. Cô Lêa, cô có thư. Tôi mong nó làm cô vui lòng hơn bức thư tôi vừa mang tới cho lão Phaya.
- Lại thư của ngân hàng. - Lêa thở dài.
- Thế các bà có biết trong thư gửi lão Phaya nói gì không? - Acmăng nói - Các bà có vắt óc ra cũng không thể tìm ra đâu.. một chiếc quan tài mà.
Trừ Anbe ra, ai nấy đều thảng thốt kêu lên:
- Một chiếc quan tài!
- Đúng như vậy. Một chiếc quan tài nhỏ màu đen bằng các tông. Tôi tin chắc tên của Phaya được viết ở trong đó.
- Nhưng vì sao? - Cami ngạc nhiên hỏi.
- Ồ! Những kẻ hợp tác ra trò với bọn Đức đều nhận được cái đó để chúng hiểu rằng sau chiến tranh người ta sẽ lột da chúng.
- Vì mấy chai rượu nho. - Cami bĩu môi lầm bầm.
- Không phải chỉ có rượu không thôi đâu, bà Cami ạ. - Ông chủ hiệu thịt nói lạnh lùng.
- Ông muốn nói gì, ông Anbe? - Lêa hỏi.
- Tôi không biết thật chắc chắn. Nhưng ít ra cũng hai lần, người ta thấy Phaya từ Sở chỉ huy Đức ở Lănggông đi ra.
- Không lúc này thì lúc khác, tất cả chúng ta đều sẽ phải đến đó.
- Tôi biết lắm, bà Cami ạ, nhưng có dư luận và nhất là có chuyện gã con trai lão. Thế mà tôi biết hắn khi hắn còn là một thằng nhóc. Tôi vẫn còn như nhìn thấy cô và hắn đuổi bắt nhau trên các cánh đồng nho và lấy quả nho bôi vào mặt nhau lấm láp. Cô còn nhớ chứ, cô Lêa?
- Có. Như thể đã từ lâu lắm rồi...
- Nhận được thư chắc lão Phaya phải cáu lắm. - Bà Ruyt vừa Lêa tiếng vừa rót rượu cho người đưa thư.
- Ồ không? Khi nhìn vào phía trong phong bì, mặt lão đỏ gay đỏ gắt, rồi sau đó trắng bệch. Tôi không hỏi gì nữa mà chuồn luôn.
Anh chàng đưa thư uống một hơi cạn chén.
- Không phải thế đâu... Tôi ba hoa, ba hoa đấy... Tôi chưa đưa thư hết vòng. Thôi, xin chào bà con, hẹn lần sau.
- Chào tạm biệt Acmăng.
- Đến lượt tôi cũng phải ra về thôi. - Anbe lên tiếng.
Lêa tiễn ông ra tận camiông.
- Sắp sửa sẽ có chuyến thả dù vũ khí. Cô có thể đi xem chỗ cất giấu ở khu Thánh giá có bị lộ không? Ở đấy có một thùng lựu đạn và cả một thùng băng đạn.
- Mai tôi sẽ đi.
- Nếu ổn cả thì cô sẽ dùng phấn trắng vẽ một chữ thập lên dãy rào sắt quanh các tượng thiên thần ở ngã tư.
- Đồng ý.
- Cô phải thận trọng, ông bác cô sẽ không tha thứ cho tôi nếu có việc gì xảy tới cho cô. Cô phải coi chừng lão Phaya.
Trong khám thờ trên đường Thánh giá, mọi cái vẫn có vẻ bình thường. Tiết trời đẹp nhưng nơi đây vẫn hoang vắng.
Trên đường về, Lêa đi qua nghĩa trang. Nàng dừng chân trước mộ bố mẹ, nhổ mấy cuộng cỏ bà Ruyt bỏ sót.
Khu mộ vắng vẻ. Nàng nghe tiếng kêu của trẻ nhỏ giờ ra chơi - nàng nghĩ bụng và đẩy cửa nhà thờ. Không khí ẩm ướt và lạnh giá làm nàng rùng mình. Ba bà già đang cầu kinh quay lại khi nàng bước vào. Nàng vào đây làm gì? Trong hòm thánh tích, tượng nữ thánh Ecduypêrăngx giờ đây vẫn nguyên vẹn như xưa: một con búp bê lớn tướng bằng sáp ong, áo quần bụi bặm. Còn đâu cảm xúc của nàng buổi ấu thơ? Còn đâu hình ảnh diệu kỳ của vị nữ thánh mà giờ đây nàng mang tên mà một số người vẫn gán cho nàng. Tất cả cái đó trở nên lố bịch và nguy hiểm. Mỗi lúc nàng một thêm bực dọc. Nàng muốn tung hê hết mọi thứ, muốn đến lại đại lộ Xanh Misen hay vườn hoa Elidê cùng với Lôrơ và lũ bạn vui nhộn, uống những ly rượu mùi có tên gọi và màu sắc kỳ lạ, nhảy trong những tiệm nhảy bí mật và nghe những đĩa hát Mỹ bị cấm, thay vì cho đạp xe qua đồng nho, ruộng lúa để mang thư tín hay lựu đạn, kiểm tra các khoản chi tiêu và đứng trước máy thu thanh chờ tin Phrăngxoa, Lô răng hoặc tin một vụ đổ bộ không có gì chắc chắn. Nàng chán lắm rồi cái cảnh sống trong nỗi sợ hãi bọn Giextapô hay Hiến binh ập tới, sợ hãi Machiax trở về, sợ hãi thiếu đồng tiền. Phrăngxoa Tavecniê chắc hẳn chết rồi mới không thấy giữ đúng lời hứa... Nàng hầu như quỳ hẳn xuống.
- Lạy Chúa, cầu xin Chúa đừng bắt tội con!
Âu sầu, Lêa bước ra khỏi nhà thờ.
Nàng mệt đến rã rời. Đôi giày đế gỗ nặng như chì. Khi đi qua trước ngôi nhà cuối cùng trong làng, mấy con chó gầy guộc chạy theo nàng một lát sủa vang rồi lại trở về nằm trong ổ. Đến "ngã tư thiên thần", thấy không có bóng người, nàng lấy phấn trắng vẽ một chữ thập lên dãy hàng rào hoen rỉ. Gác chuông Vecđơle gióng giả sáu tiếng. Mây đen vần vũ trên trời.
Phải chăng là tiếng gọi của bầu trời mênh mông và khắc khoải? Lêa bước trên đường dẫn tới nhà cụ Xiđôni. Ngôi nhà thật nhỏ bé trước cát mênh mông của đất trời. Bà cụ muốn trở về xứ Benlơvuy này, thật hợp lý biết chừng nào!Ở đây, tâm hồn người ta bay bổng về vùng bờ biển xa xăm, về đại dương phiêu diêu và về những chân trời vô tận. Trước khung cảnh thân thuộc này nàng luôn có cảm giác thanh bình, muốn nghỉ ngơi, mơ mộng và suy tưỏng - như Ađriêng hằng nghĩ.
Một tiếng rêи ɾỉ cắt ngang dòng suy tưởng của Lêa. Benlơ, con chó nhà cụ Xíđôni, ép sát vào cánh cửa, cất lên những tiếng kêu thảm thiết.
Lêa chìa bàn tay. Con chó đứng vụt dậy, gầm gừ.
- Mày không nhận ra tao à?
Nghe giọng nói thân quen, con vật tiến lại gần và nằm xuống dưới chân Lêa cất lên một tiếng rú thê thảm. Bỗng nhiên lo sợ, nàng mở cửa bước vào. Gian phòng lộn xộn đến kỳ lạ như thể một cơn giông bão đã xô đổ đồ gỗ, đập vỡ bát đĩa và làm tung tóe quần áo, giấy má. Những tấm đra bị quẳng khỏi giường, tấm nệm bị lật ngửa, tất cả chứng tỏ đã có một cuộc khám xét triệt để. Ai có thể tấn công như vậy vào số đồ đạc khốn khổ của một bà già đau ốm? Lêa tìm ra câu giải đáp nhưng chưa muốn nói ra.
- Xiđôni... Bà Xiđôni...
Con chó nằm áp bụng xuống đất phía dưới giường phát ra những tiếng kêu nhỏ. Bà cụ già nằm kẹt giữa tường nhà và thành giường, bất tỉnh. Lêa khó nhọc lắm mới kéo bà lên đặt lên nệm. Da mặt bà cụ xỉn lại như màu đất, máu rỉ ra từ lỗ mũi bên phải, và mặt bên trái bị tụ máu tím bầm. Lêa cúi xuống người bà cụ: một luồng hơi ngập ngừng phát ra từ đôi môi hé mở. Phía dưới chiếc áo sơ mi bằng sợi bông trắng, hằn lên dấu ngón tay trên lớp thịt nhão ở cổ bà cụ.
Sững sờ, Lêa nhìn thân hình người đàn bà xưa kia từng vỗ về và lén cho nàng bánh kẹo những khi bị bà già Ruyt hay mẹ nàng trừng phạt. Nhớ lại những lời nói âu yếm của bà cụ trong chiếc ghế bành lớn trước lò bếp ở Môngtiac, nàng nức nở và kêu lên cái giọng như trẻ thơ.
- Đôni, Đôni, bà trả lời cháu đi...
Cưỡng lại sự tê cứng mỗi lúc một thêm dữ dội, bà cụ già hé mắt. Lêa nhảy bổ tới.
- Bà Xiđôni, cháu van bà, bà nói đi...
Bà cụ chậm rãi giơ một cánh tay, đặt bàn tay lên mái đầu nghiêng nghiêng của cô gái. Đôi môi cụ hé mở rồi khép lại nhưng không phát ra được một âm thanh nào.
- Bà gắng lên.. Nói cho cháu biết ai làm bà thế này...
Bàn tay bà cụ mỗi lúc nghe một nặng thêm. Lêa áp tai vào miệng bà.
-... Áu... áu... trốn... cháu trốn đi...
Bàn tay bà cụ lại nặng hơn trước. Lêa cố nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh đi và thầm thì.
- Bà muốn bảo gì cháu?
Bàn tay như luyến tiếc rời khỏi mái tóc dầy của cô gái, đột ngột trượt đi và đập vào thành giường với một tiếng khô khốc.
Con Benlơ hú lên thảm thiết.
Nước mắt Lêa ngừng chảy và vẻ không tin, nàng quan sát gương mặt thân thương bỗng chốc trở nên xa lạ và lạnh giá.
Không đúng... nàng vừa mới nghe hơi thở ấm áp bên cạnh má mình... thế mà giờ đây... chỉ là cái khối thịt phơi ra dưới tấm áo sơ mi lật ngược...
Giận dữ, nàng vuốt thân áo xuống.
Bỗng có tiếng động phía sau, nàng quay ngoắt lại. Một gã đàn ông đứng trên bực cửa. Nàng đứng ngây như tượng đá. Hắn làm gì ở đây, trong căn nhà tan hoang trước cái xác chết còn ấm hơi người này? Bỗng nàng như hiểu ra. Một nỗi sợ hãi nhục nhã xua cái tính tự ái.
- Tôi van anh... anh đừng hại tôi!
Machiax Phaya không nhìn nàng, hắn lấy tay gạt nàng và bước về phía giường, mặt tái mét, hai tay nắm chặt.
- Chúng dám làm!
Rất mực âu yếm, hắn bắt hai bàn tay dị dạng chắp lại với nhau, vuốt mắt cho người đàn bà mà lúc nhỏ hắn vân gọi "má Xiđôni"; bà biết cách rất khéo tránh cho hắn những cái bạt tai của ông bố. Hắn quỳ xuống, không phải để nói một lời cầu nguyện hắn đã bỏ quên từ lâu, mà vì lòng hắn quá âu sầu.
Lêa sợ hãi nhìn hắn; nhưng khi hắn quay về phía nàng một khuôn mặt méo xệch, đầm đìa nước mắt thì nàng sà vào vòng tay hắn và cũng òa lên nức nở.
Hai người quỳ trong bao lâu trong vòng tay nhau trước cái xác đã mang theo xuống mồ những dư âm của buổi ấu thơ của họ?
Con Benlơ nhảy lên giường vừa rêи ɾỉ vừa liếʍ chân chủ.
Machiax tỉnh lại trước tiên.
- Cô phải từ giã Môngtiac thôi.
Lêa lặng im. Hắn rút từ túi áo ra một chiếc mùi soa lờ nhờ, lau mắt cho cô bạn và cho hắn. Nàng để yên cho hắn làm, vẻ không chú ý gì hết. Hắn lắc người nàng, lúc đầu nhẹ nhàng, rồi hầu như thô bạo.
- Cô hãy nghe tôi. Cô phải rời khỏi Môngtiac. Cami và cô đều đã bị tố giác.
Không thấy Lêa có phản ứng gì, hắn chỉ muốn tát nàng.
- Trời đất! Cô có nghe không? Tay chân của Đôdơ và hiến binh sẽ tới bắt cô đấy.
Cuối cùng nàng mới ra vẻ hiểu, mới như nhìn thấy hắn. Dần dà sầu não và chán chường nhường chỗ cho một vẻ mặt kinh hoàng khủng khϊếp.
- Và chính anh là người báo tin cho tôi!...
Câu nói làm hắn phải cúi đầu.
- Tôi nghe Đơnăng ra lệnh cho bọn chúng.
- Tôi tưởng anh làm việc cho chúng chứ?
Nàng đột nhiên tìm thấy lại sức lực và lòng khinh thị của mình.
- Có thể như thế. Nhưng dù cô có nghĩ gì đi nữa thì tôi cũng vẫn không muốn chúng tóm cổ cô.
- Quả là anh biết phương pháp của bọn chúng!
Machiax đứng dậy và nhìn xác Xiđôni.
- Có lẽ thế.
Lêa theo dõi ánh mắt của hắn và đến lượt mình cũng đứng dậy, hai mắt đẫm lệ.
- Vì sao chúng gϊếŧ bà cụ?
- Tôi nghe Phiô nói trong một bức thư, người ta tố giác bà Xiđôni che giấu người anh em họ của cô là Luyxiêng, và biết nơi anh em nhà Lơphevrơ ẩn náu. Nhưng tôi không hề nghĩ là chúng có thể đến thẩm vấn bà. Tôi chỉ nghĩ đến cô, đến việc báo tin cho cô đề phòng. Điều tôi không hiểu là vì sao sau đó chúng không đến Môngtiac.
- Vì sao anh biết?
- Tôi đi tắt qua ruộng nho để tới đây. Nếu có thì tôi đã thấy hoặc nghe tiếng xe của chúng. Trừ phi chúng ẩn náu trong khu rừng thông.
- Tôi không thấy gì hết. Từ Vecđơle tới đây, tôi đi qua đấy.
- Đi, chúng ta đi thôi.
- Nhưng không thể để bà Xiđôni như thế.
- Không thể làm gì cho bà ấy được nữa. Tối đến, tôi sẽ đến báo cho cha cố. Cô nhanh lên.
Lêa hôn lần cuối lên đôi má lạnh giá của bà cụ Xiđôni và để con chó ở lại canh giữ xác bà. Nó không ngớt rêи ɾỉ.
Bên ngoài bầu trời cũng mịt mùng.
Xuống tới dưới vườn, Machiax bảo Lêa đứng lại.
- Cô chờ tôi ở đây. Để tôi xem có người không.
- Không, tôi cùng đi với anh.
Hắn nhún vai và giúp nàng đi ngược lên dốc. Tất cả có vẻ yên tĩnh. Trời tối om, chỉ loáng thoáng thấy mặt trước nhà.
Lêa nhận thấy hắn đi dọc vườn ươm tán lá còn thưa thớt để tránh khu trại ấp và nhà kho. Hắn không muốn bố mẹ hắn nhìn thấy.
Một chút ánh sáng lọt qua ô cửa ngoảnh ra sân.
Cami chắc hẳn chờ Lêa vì cánh cửa bỗng mở đột ngột và chị xuất hiện trong chiếc măng tô xanh nước biển như thể chuẩn bị ra di.
- Chị đã về!
- Bà Xiđôni chết rồi.
- Sao?...
- Đồng bọn của anh này đến thẩm vấn "bà cụ".
Nắm chặt hai tay lên ngực, Cami nhìn Machiax, vẻ không tin.
- Bà Cami, bà đừng nhìn tôi như thế. Tôi không biết tình hình thực sự đã xảy ra như thế nào đâu.
- Cô nghe xem! Anh ta không biết tình hình thực sự đã xảy ra như thế nào!... Anh cho chúng tôi là những con ngốc hả?... Anh phải biết chuyện gì đã xảy ra chứ, anh có muốn tôi nói thật chính xác cho anh nghe không?
- Không cần thiết và cũng chẳng làm thay đổi được gì hết đâu. Có việc gấp hơn kia. Hai cô phải ra đi thôi!
- Ai biểu chúng tôi đó không phải là một cái bẫy và anh chẳng đưa thẳng chúng tôi vào nanh vuốt đồng bọn anh ở sở Giextapô?
Machiax hai hàm răng nghiến chặt, bước về phía Lêa tay giơ nắm đấm.
- Đúng thế, anh đánh tôi đi, bắt đầu công việc của chúng đi... Anh thích đánh mà...
- Bà Cami, bà bảo cô ấy im đi. Chúng ta bỏ phí mất thì giờ ở đây.
- Làm sao chúng tôi có thể tin cậy anh...
- Bà không thể biết được đâu. Nhưng bà là người yêu chồng, bà có tin tôi nếu tôi thề nguyền với bà là tôi yêu Lêa và mặc dù tất cả những gì ngăn cách chúng tôi, tất cả những gì tôi đã làm, tôi sẵn sàng chết để không có gì có thể xảy tới với cô ấy không?
Cami đặt tay lên bàn tay hắn.
- Tôi tin anh. Thế còn tôi, vì sao anh tìm cách cứu tôi?
- Nếu bà bị bắt thì Lêa sẽ không tha thứ cho tôi.
Bà Ruyt bước vào, mang theo một cái túi nhét đầy đồ đạc và trao cho Lêa.
- Đây già đã cho quần áo ấm, đèn điện và hai hộp thịt vào trong đó. Bây giờ cháu đi đi.
- Đi đi... đi đi...- Bé Saclơ ngâm nga, chiếc mũ vải kéo sụp xuống tận tai.
- Thôi, khẩn trương Lêa. - Bà Ruyt vừa nói vừa đẩy mọi người ra cửa.
- Nhưng bà cùng đi với chúng cháu chứ?!
- Không, cần có người để trả lời chúng nếu chúng đến.
- Cháu không muốn thế... sau những hành động chúng đã làm với bà Xiđôni.
- Xiđôni làm sao?
- Chúng đã gϊếŧ chết bà cụ trong lúc tra tấn.
- Lạy Chúa? - Bà vυ' già thốt lên và làm dấu Thánh.
- Bà quyết định nhanh lên, bà Ruyt. Bà có đi hay không?
- Không, tôi ở lại, tôi không thể bỏ mặc ngôi nhà của ông Pie. Các người khỏi lo, tôi biết cách nói với chúng. Chỉ có một điều là quan trọng đối với tôi.
- Có cả hai người chúng tôi thì dễ làm cho chúng tin là các cháu đi Pari hơn. - Bà Becnađet Busactô bước vào và lên tiếng.
- Bà bác cô nói phải đấy, sự có mặt của hai bà sẽ làm cho sự vắng mặt của bà Cami và của cô tự nhiên hơn.
- Nhưng họ có thể bị gϊếŧ chết!
- Cũng không có nhiều nguy cơ hơn là các cô ở lại đây.
- Đúng thế. - Ruyt bảo - Các cháu đi đi, bây giờ tối rồi. Machiax, anh có bảo đảm với tôi về họ không đấy?
- Cháu đã bao giờ nói dối bà chưa.
- Thế anh định làm thế nào?
- Đưa họ đến nhà Anbe để ông ấy che giấu họ.
- Vì sao lại đến nhà Anbe? - Lêa hầu như kêu lên.
- Vì ông ấy tham gia kháng chiến và biết nên làm thế nào đối với các cô.
- Sao anh lại nói như vậy?
- Cô đừng cho tôi là thằng ngốc nữa. Đã từ lâu tôi biết ông ta che giấu phi công Anh, ông ta nắm được những địa điểm nhảy dù và tham gia vào việc cứu thoát hai anh em Lơphevrơ.
- Thế mà anh không tố giác??!!
- Ý đồ của tôi không phải là tố giác người ta.
- Thế thì bọn chủ chẳng ưu ái gì anh.
- Thôi đủ rồi! - Cami kêu lên giọng nghiêm khắc.- Các vị thanh toán với nhau sau. Lúc này, không nên ở lại đây nữa khi chúng có thể tới. Thưa bà, bà và bà Ruyt dứt khoát không muốn ra đi cùng chúng cháu?
- Hoàn toàn không, cô Cami ạ. Tôi chỉ muốn đến đấy nếu Luyxiêng hay anh trai tôi cần tới tôi. Vả lại tôi đã già rồi, không thể kéo bộ đường trường và ngủ ngoài trời. Cô phải để bé Saclơ lại, chúng tôi sẽ hết lòng chăm sóc cháu.
- Cháu rất cảm ơn bà nhưng cháu an tâm hơn nếu có Saclơ bên cạnh.
- Tôi về nhà để bố mẹ tôi khỏi thấy các cô ra đi. - Machiax lên tiếng - Mười lăm phút sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở Môngtônoa; xe hơi, tôi để sẵn ở đấy.
Machiax bước ra khỏi gian bếp.
Hai người thiếu phụ và bé Saclơ ăn một bát xúp, cài áo măng tô và bước ra trong đêm tối sau khi ôm hôn một lần cuối cùng bà Ruyt và Becnađet Busactô
Chưa bao giờ họ thấy những con đường nhỏ của thị trấn Xanh Makerơ cổ kính lại chật hẹp và tối tăm đến thế. Ánh sáng nhợt nhạt của những ngọn đèn pha ngụy trang không đủ soi đường. Cuối cùng họ đến trước nhà ông chủ hiệu thịt. Machiax tắt máy. Không một tia sáng, một tiếng động... bầu không khí im lìm ngột ngạt trong đêm khuya mù mịt như sẽ không bao giờ chấm dứt. Ngồi trong xe, mọi người nín thở, mắt căng ra, kể cả bé Saclơ rúc đầu vào cổ mẹ. Một tiếng lách cách làm Lêa giật nảy: Machiax lên đạn khẩu súng ngắn.
- Cô thử đi xem tình hình thế nào? - Hắn thì thầm.
Lêa nhanh nhẹn lách ra ngoài và đến gõ cửa. Đến lần thứ năm, một giọng như nghẹt thở hỏi vọng ra:
- Cái gì thế?
- Tôi, Lêa đây.
- Ai?
- Lêa Đenmax.
Cửa mở ra và xuất hiện bà vợ ông chủ hiệu thịt bò mặc áo ngủ, vai quàng khăn, tay cầm đèn pin.
- Cháu vào nhanh lên. Cháu làm bác sợ quá, tưởng có chuyện gì xảy ra với ông Anbe.
- Bác ấy không có nhà sao?...
- Không, ông ấy đi Xanh-Giăc đơ Blenhac lo một vụ nhảy dù... Nhưng cháu đến có việc gì thế?
- Có việc bọn Gíextapô... Cháu đến cùng với hai mẹ con cô Cami. Machiax Phaya đưa chúng cháu đến..
- Machiax Phaya à?... Đến đây à.... Nguy quá rồi!
Đẩy Cami và Saclơ đi trước, Machiax bước theo sau và đóng cửa lại.
- Bà Mirây, bà đừng sợ; nếu muốn tố giác ông bà thì tôi đã tố giác từ lâu rồi. Tôi chỉ yêu cầu ông Anbe và bạn bè ông ấy che giấu các cô ấy, tôi không muốn biết là ở đâu cho tới khi tôi có thể tìm một giải pháp khác.
- Tôi không tin được. Ai cũng biết anh làm việc với chúng.
- Tôi cóc cần điều các người biết. Vấn đề không phải liên quan tới tôi mà tới các cô ấy. Nếu muốn an tâm thì bọn ông Anbe cứ lấy bố mẹ tôi làm con tin.
- Chuyện bịp bợm!
Machiax nhún vai.
- Bà muốn nghĩ thế nào về tôi thì cứ nghĩ. Điều quan trọng là đừng để Giextapô bắt được họ. Nếu Anbe có điều gì cần bảo tôi thì ông ấy để mấy chữ lại ở tiệm Sư tử vàng ở Lănggông. Ông ấy bảo tôi đi đâu, tôi sẽ đi đấy. Bây giờ tôi phải về.
Khi hắn bước tới gần, Lêa quay mặt đi. Chỉ có Cami xót thương trước nỗi đau hằn lên trên mặt hắn.
- Cảm ơn Machiax.
Đã ba giờ sáng khi Anbe từ nơi tổ chức nhảy dù trở về cùng với Riri hiến binh, Đuyperông, trông coi ga ra và Cadơnavơ, phu sửa đường. Cả bốn người đeo liên thanh trên vai.
- Lêa... bà Cami... có việc gì xảy ra thế?
- Họ bị Giextapô truy nã.
Ba người đàn ông kia đứng sững.
- Và không phải chỉ có thế. - Mirây nói tiếp, giọng mỗi lúc một thêm gay gắt - Chúng đã gϊếŧ chết bà Xiđôni, và gã Phaya dẫn họ tới đây để nhờ ông che giấu.
- Đồ du côn! - Đuyperông thét lên.
- Hắn sẽ bán đứng chúng ta. - Riri lầm bầm.
- Tôi không nghĩ thế. - Anbe thì thầm, vẻ suy nghĩ.
- Hắn bảo là nếu không tin hắn thì lấy bố mẹ hắn làm con tin. - Mirây ấp úng.
Cami thấy cần phải can thiệp.
- Tôi tin chắc anh ta không phản bội ai hết.
- Có thể như thế, bà Cami ạ, nhưng không nên để xảy ra việc gì bất trắc cả. Bà Mirây này, tôi nghĩ chúng ta nên vào cả khu du kích.
- Sao được? Và còn việc buôn bán, làm ăn. Còn thằng bé nếu nó muốn về gặp, nếu nó cần tới chúng ta. Ông muốn đi thì đi, tôi thì tôi ở lại.
- Nhưng bà Mi...
- Ông đừng nói thêm nữa, tôi quyết định thế rồi.
- Vậy tôi cũng ở lại.
- Không phải chỉ có chuyện của ông bà, còn hai người kia nữa thì làm thế nào. - Riri vừa hỏi vừa chỉ về phía Cami và Lêa.
Anbe kéo các bạn ra một góc nhà bếp. Họ thầm thì với nhau một lát. Riri và Đuyperông đi ra.
- Nếu mọi việc yên ổn thì hễ họ trở lại đây là chúng ta ra đi. Chúng tôi sẽ dẫn hai cô tới nhà những người bạn tin cẩn để hai cô ở lại đấy vài hôm. Sau sẽ hay. Nhiều chuyện sẽ tùy thuộc vào những điều Machiax sẽ nói với tôi khi tôi gặp hắn.
Anbe nói xong quay sang phía vợ.
- Mirây, bà chuẩn bị cho một cái giỏ thật đầy.
- Không cần đâu, chúng tôi đã có đủ mọi thứ. - Cami lên tiếng.
- Cô mặc chúng tôi, các cô chưa biết sẽ còn phải ẩn náu bao lâu nữa đâu.
Đuyperông trở về.
- Có thể đi được yên tĩnh cả. Riri ở lại cảnh giới.
- Được, chúng ta lên đường. Mirây, bà đừng lo nếu tôi không trở về trong đêm... Tôi bế cháu bé. Cadơnavơ xách giỏ. Thôi, các bà chia tay nhau đi.
Chiếc camiông không lấy gì làm tốt cho lắm và xóc dữ dội qua các ổ gà trên đường.
- Còn xa nữa không? - Lêa làu bàu.
- Không xa lắm đâu, trước khi tới Vinlăngđrô chút ít thôi. Vùng này an toàn. Những ông bạn ở đây canh gác khu du kích bên cạnh. Ông bác cô biết rõ họ cả dấy.
- Chúng tôi có ở lại đấy lâu không?
- Tôi chưa biết. Chúng ta sẽ rõ sau khi tôi gặp Machiax. Tới nơi rồi.
Sau khi chạy qua những ngôi nhà thấp, xe dừng bánh trước một ngôi nhà hai cách biệt. Một con chó cất tiếng sủa. Một cánh cửa mở ra. Một người đàn ông mang súng bước tới.
- Ông đấy à, Anbe? - Người đó hỏi nhỏ.
- Phải, tôi đưa đến cho ông mấy bà bạn đang gặp khó khăn.
- Nhẽ ra ông phải cho tôi biết trước.
- Không thể được. Hiện ông có chỗ chứ?
- Ông gặp may đấy, mấy người Anh vừa ra đi đêm qua. Thế các bà ấy ở có lâu không?
- Tôi cũng chưa rõ.
- Phụ nữ và một chú bé. - Ông lão làu bàu - Tôi không thích thế đâu. Đám đàn bà ấy bao giờ cũng có chuyện cả.
- Dễ thương thật? - Lêa rít lên giữa hai hàm răng.
- Cô đừng để ý. - Anbe bảo - Lão Lêông làu bàu suốt đời như thế, nhưng trong vùng này không có tay súng nào tốt hơn và cũng không có tấm lòng nào nhân hậu hơn đâu.
- Đừng đứng ngoài đường như vậy. Bà con hàng xóm đều là người chúng ta cả, nhưng thời này, một con sâu dễ chui vào nồi canh lắm.
Gian phòng họ bước vào dài và hẹp, nền đất nện. Ba chiếc giường cao và lớn, che riđô màu đỏ cũ kỹ rủ từ tận trên trần xuống, chen vào giữa là chiếc hòm gỗ chạm; một chiếc bàn rộng trên để bề bộn những cái bẫy sập, những vỏ đạn màu đỏ và xanh, một tiểu liên tháo ra trên một tờ báo; bát đĩa bẩn và giẻ rách; những chiếc ghế lẻ bộ, một cái lò bếp ám khói; một lò sưởi đồ sộ với những vỏ tạc đạn có khắc chữ từ cuộc chiến tranh trước; một bồn rửa bát, phía trên treo những tờ lịch ố vàng và dính đầy cứt ruồi, tất cả đồ đạc trong phòng chỉ có thế, dưới ánh sáng vàng vọt của một cây đèn treo thắp dầu lửa.
Vùng trang trại này chưa có điện.
Cảnh thôn dã hoang sơ lại thêm mùi lá thuốc treo trên trần nhà nồng nặc khiến hai người thiếu phụ đứng sững lại ngoài cửa.
- Tôi không ngờ những vị khách mới tới sớm thế tôi chưa kịp dọn giường. - Lêông vừa nói vừa lấy khăn trải giường ra từ một chiếc hòm.
- Không có buồng nào khác nữa sao? Lêa hỏi nhỏ vào tai Anbe.
- Ồ không. - ông chủ nhà thính tai lên tiếng - Không có buồng nào khác, tôi chỉ có thế để tiếp cô thôi, tiểu thư ạ. Này, cô giúp tôi dọn giường một tay. Cô sẽ thấy là giường nệm rất tốt, bằng lông tơ ngỗng chính cống đấy. Rúc vào đây thì không muốn ra nữa đâu.
Khăn thô ráp nhưng thơm nức mùi cỏ.
- Chỗ vệ sinh thì ở phía sau nhà, tha hồ rộng rãi. - ông nói thêm, vẻ nghịch ngợm.
- Còn tắm rửa?
- Có thau ngoài đó, và giếng không xa.
Gương mặt Lêa chắc phải kỳ khôi lắm vì tuy mệt rũ, Cami vẫn phải bật cười.
- Chị sẽ thấy, chúng ta sẽ rất thoải mái thôi. Để tôi giúp chị một tay.
Bé Saclơ vẫn không tỉnh dậy khi mẹ nó cởi bỏ quần áo và đặt lên giường.