Người thiếu phụ nền nã trong tấm áo dài đen bằng nhiễu, váy màu sẫm, áσ ɭóŧ kín đáo, phía trên cài một viên đá ngũ sắc, tay áo đến tận khuỷu, quay lại nói thêm:
- Tôi dành cho chị một sự ngạc nhiên. Chị nhìn xem ai kia.
- Raun! Giăng!
Vẻ trẻ thơ, Lêa nhảy vào giữa vòng tay hai anh em Lơphevrơ. Cả hai đều mặc quân phục.
- Hạnh phúc quá! Các cậu làm gì ở Pari?
- Chúng tớ nghỉ phép. - Raun đáp.
- Chúng tớ trên đường trở lại mặt trận. - Giăng nói rõ hơn.
- Sáng mai, đoàn tàu mới khởi hành nên chúng tớ ghé thăm Lôrăng và Cami và được họ mời dự buổi tối nay.
- Bọn tớ định đi thăm cậu nhưng Cami bảo cậu sẽ tới đây và muốn dành cho cậu một sự ngạc nhiên.
- Hay quá! - Lêa nói và nhìn về phía Cami với một nụ cười rạng rỡ.
- Chị tới đây để tôi giới thiệu với bạn bè.
Lêa chào một vị tướng, một ông đại tá, một vị viện sĩ, một nhà văn có danh tiếng, một hoạ sĩ quen thuộc, một thiếu phụ nhan sắc, hai phu nhân luống tuổi và... Phrăngxoa Tavecniê.
- Lại ông!
- Cách tiếp đón kỳ thật, tôi biết rõ tính nết cô là như thế đấy.
Với một thái độ khinh bỉ, Lêa quay lưng lại.
- Mặt trái cũng có giá trị như mặt phải.
Nàng quay ngoắt lại:
- Ông thôi cái trò thô bạo đi!
- Cô bạn thân mến, nếu người đàn bà mặc chiếc áo này hay áo nọ là để cho đàn ông chú ý tới cái khác, chứ đâu phải tới màu sắc của áo. Cô không nghĩ như vậy ư? Cô cứ hỏi anh bạn Lôrăng đờ Acgila xem.
- Phải hỏi gì tôi đấy? - Lôrăng nói và dừng lại cạnh họ.
- Cô Đenmax băn khoăn không biết chiếc áo dài có thích hợp với cô ấy, và cô có làm vui lòng ông không.
- Nhiều lắm. - Lôrăng lầm bầm - Tôi xin lỗi. Chắc hẳn Cami đang rất cần đến tôi - Anh nói thêm và bước đi.
- Đồ vô lại. - Lêa bảo Phrăngxoa.
Hắn cất tiếng cười vang. Một vị tướng bước tới gần hắn.
- Thế nào Tavecniê, anh đã thành công chứ?
- Thưa thiếu tướng, chưa ạ!
Lêa đi về phía buypphê, nơi Raun và Giăng Lơphevrơ đang sôi nổi bàn cãi với ông bố nàng.
- Chúng tớ đang nói chuyện với bác về đất nước. - Raun bảo nàng - Bao giờ cậu về?
- Có lẽ tớ còn ở lại ít lâu nữa. Tớ muốn nghe giảng mấy giáo trình ở Xoocbon. Thế nào, ba, ba đã gọi điện cho má con chưa?
- Rồi.
- Má bằng lòng hở ba?
- Má con bảo về chuyện Xoocbon thì đã quá muộn, nhưng con có thể ở thêm mười lăm ngày nữa nếu hai bà cô đồng ý.
- Chắc chắn là hai bà đồng ý! Con cảm ơn ba. Ba cũng ở lại với con chứ?
- Không được, hai ngày nữa ba sẽ phải về.
Raun đưa cho Lêa một ly sămpa và kéo nàng ra một chỗ.
- Cậu không nên ở lại đây đâu. Chiến tranh lại sắp bùng nổ, có thể nguy hiểm đấy.
- Cậu hình dung bọn Đức có thể đến Pari à? Nhưng các cậu sẽ chặn chúng lại chứ. Không phải là các cậu đông hơn hay sao?
- Cái đó chẳng có quan hệ gì hết. Chúng được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, vũ khí chúng thích hợp hơn và không quân chúng tốt hơn.
- Có thể như thế, nhưng các cậu dũng cảm hơn chứ.
Raun lắc đầu:
- Dũng cảm trước những cỗ pháo của chúng, cậu biết rồi đấy...
- Này, gặp cậu, tớ mừng lắm, cậu đừng làm hỏng buổi gặp tối nay.
- Cậu nói đúng. Chúng ta hãy nâng cốc vì chiến thắng và vì cậu, người đẹp.
Lêa, Raun và Giăng bước sang một căn phòng nhhỏ có cửa lớn mở thông sang phòng khách. Trên tường để đầy sách, lửa đang cháy trong lò sưởi bằng cẩm thạch màu trắng trên đặt một bức tượng đồng đỏ đẹp tuyệt vời thể hiện một kỵ sĩ và một con ngựa bị đàn sói tấn công. Lêa ngồi trong ghế bành bên cạnh lò sưởi. Hai chàng trai ngồi dưới chân nàng.
Ba người ngồi im lặng, mơ màng nhìn ngọn lửa, đê mê trong bầu không khí ấm áp, và lắng nghe tiếng củi tí tách. Đứng dựa vào một cánh cửa, Phrăngxoa Tavecniê ngắm nhìn họ, tay cầm một ly sămpa. Hắn có một mối cảm tình bản năng đối với hai chàng trai nhân hậu và dũng cảm. Hắn thú vị thấy họ say mê đến thế cô bạn gái hay làm duyên làm dáng và nghĩ bụng tình hình sẽ ra sao nếu tình cờ cô gái chọn anh chàng này hay anh chàng kia.
Lêa cử động và duỗi mình, từ cổ họng phát ra những tiếng lầm rầm khoan khoái. Cánh tay, đôi vai và khuôn mặt hướng về ngọn lửa như được bao phủ trong một vầng hào quang. Tấm thân uyển chuyển như ẩn như hiện trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nàng nghiêng đầu, để lộ một vùng da thịt phía sau gáy như khêu gợi những nụ hôn.
Phrăngxoa Tavecniê đột ngột đưa ly rượu lên môi, mấy giọt sămpa rơi xuống bộ lễ phục tuyệt vời. Hắn cần chiếm đoạt cô gái này. Hắn chưa bao giờ ham muốn một người đàn bà nào dữ dội hơn. Nàng có gì hơn những người đàn bà khác? Dĩ nhiên, nàng đẹp, thậm chí rất đẹp, nhưng là một đứa trẻ, một cô gái đích thực, quả là như thế. Mà hắn thì kinh hãi những cô gái đích thực, bao giờ cũng đa sầu đa cảm một cách dại dột và tỉ tê khóc lóc một khi mất trinh. Song cô gái này thì hình như có một cá tính khác. Bên tai hắn như còn văng vẳng lời nàng tỏ tình với anh chàng đờ Acgila khờ khạo. Giá được nàng tỏ tình như vậy... Hắn tin chắc nàng thích những cuộng cỏ khô đâm vào làn da màu hung. Sẽ có ngày nàng phải thuộc về hắn.
Lêa ngoảnh mặt ra phía cửa và bắt gặp ánh mắt cuồng nhiệt của hắn dán lên người mình; nàng không hề nhầm lẫn về cái nhìn ấy. Nàng thích những ánh mắt đăm đắm, rõ ràng ấy của đàn ông. Tuy thù ghét con người đang ngắm nhìn mình, nàng bỗng rùng mìh vì kɧoáı ©ảʍ. Cử chỉ thoáng qua ấy không lọt khỏi mắt Phrănxoa Tavecniê: hắn mỉm cười với sự thoả mãn. Nụ cười làm Lêa khó chịu, nàng không biết nó ẩn giấu một xúc cảm dữ dội hơn.
- Ông làm gì mà đứng như trời trồng thế?
- Tôi ngắm nhìn cô.
Giọng nói nhấn mạnh trong câu trả lời càng làm Lêa bực bội, nàng đứng dậy với một thái độ chậm rãi cố ý.
- Thôi ta đi! - Nàng nói với hai anh em Lơphevrơ - Ngay cả ở đây cúng không yên ổn được.
Không chờ họ, nàng bước về phía phòng khách. Khi nàng đi qua trước mặt, Phrăngxoa Tavecniê giữ cánh tay nàng lại và nói, giọng gay gắt:
- Tôi không muốn người ta xử sự với tôi như vậy.
- Thế nhưng ông cứ phải tập làm quen với cái đó nếu chẳng may, chúng tôi lại phải gặp ông. Bỏ tôi ra.
- Trước hết, để tôi khuyên cô một lời..., đúng, tôi biết, cô chẳng thèm để ý tới đâu. Cô đừng ở Pari, có thể nguy hiểm đấy.
- Chắc chắn là ông nhầm rồi. Ở đây không có gì nguy hiểm hết vì lẽ ông ở đây, trong lúc đáng lẽ phải ở mặt trận như mọi người đàn ông xứng đáng với cái tên gọi ấy.
Hắn tái mặt trước lời nhục mà, mặt hắn đanh lại và ánh mắt dữ dằn:
- Nếu cô không phải là một con nhóc thì tôi đã cho cô một quả đấm vào mặt...
- Chắc hẳn phụ nữ là kẻ thù duy nhất mà ông biết chống lại. Bỏ tôi ra, ông làm tôi đau.
Không có lý do gì rõ rệt, hắn bỗng cất tiếng cười vang làm át cả tiếng trò chuyện trong phòng khách và bỏ cánh tay cô gái ra với một vệt đỏ lựng do móng tay của hắn để lại.
- Cô nói đúng, chỉ có phụ nữ là địch thủ ngang tầm của tôi, và tôi phải thừa nhận là không phải bao giờ tôi cũng thắng.
- Tôi lấy làm ngạc nhiên là thỉnh thoảng ông có thể thắng.
- Cô sẽ thấy thôi.
- Thế là đủ rồi, thưa ông.
Lêa bước tới Cami đang chuyện vãn với một bà khách.
- Tôi cảm thấy cô bạn trẻ của chúng ta có điều bất bình với Tavecniê. - Người thiếu phụ nhan sắc nói.
Lêa nhìn bà ta với vẻ cao ngạo thỉnh thoảng nàng vẫn bộc lộ khi người ta có điều gì tò mò muốn hỏi nàng. Vẻ cao ngạo ấy, mẹ nàng đã từng tìm cách làm cho nàng từ bỏ nó đi mà không được.
- Tôi không rõ bà muốn nói gì.
- Bà Muyntanh biết rõ ông Tavecniê và hết lời ca ngợi ông ta. - Cami vội vã đáp.
Lêa không đáp, chờ nghe nói tiếp với một vẻ thờ ơ có phần khiếm nhã.
- Thân sinh tôi và nhà tôi hết sức kính yêu ông ta. Ông ta là người duy nhất có thể giúp tôi xin cho họ được phép rời khỏi nước Đức.
- Vì sao họ muốn rời khỏi nước Đức? - Lêa ngạc nhiên và bất giác hỏi.
- Vì họ là người Do Thái.
- Rồi sau đó thế nào?
Xara Muyntanh nhìn cô gái nhan sắc vừa trẻ thơ vừa có vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong tấm áo dài xa tanh đen, và nhớ lại hình ảnh bản thân mình mấy năm về trước khi bước chân vào một quán rượu sang trọng ở Beclin, một bên khoác tay cha, một bên khoác tay chồng: lúc đó bà cũng mang chiếc áo xa tanh mới nhưng màu trắng. Viên chủ quán vội vã chạy tới khi nhận ra Ixraen Ladarơ, người nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, và dành cho họ chiếc bàn tốt nhất. Họ đang bước theo chủ quán thì bỗng bị một người đàn ông cao lớn, tóc hung, bộ mặt xung huyết, tay cầm ly cô nhắc, mặc đồng phục S.S, ngáng đường và gọi hỏi:
- Ixraen Ladarơ phải không?
Ông cụ dừng lại, mỉm cười, cúi chào trong lúc tên S.S kêu toáng lên:
- Một tên Do Thái...
Trong gian phòng rộng, mọi câu chuyện ngừng bặt; chỉ có cây dương cầm cất tiếng, còn làm nổi rõ bầu không khí im lìm. Người chủ quán tìm cách can thiệp, nhưng tên sĩ quan lấy tay gạt mạnh, khiến ông ta đυ.ng vào một người hầu bàn và ngã xuống. Mấy người phụ nữ kêu lên. Tên sĩ quan liền nắm ve áo xmôkinh của Ixraen Ladarơ và thét vào mặt ông rằng hắn không thích những người Do Thái. Chồng Xara chạy tới can thiệp nhưng một nắm đấm khiến anh ngã quỵ xuống.
- Anh không hiểu rằng ở xứ sở này người ta không thích bọn Do Thái, người ta xem chúng không bằng những con chó và chỉ có người Do Thái tử tế khi hắn chỉ còn là một xác chết hay sao?
Tiếng đàn dương cầm im bặt. Tất cả mọi cái bắt đầu quay cuồng xung quanh Xara. Xara ngạc nhiên thấy mình kinh hoàng hơn sợ hãi, và chú ý tới những chi tiết xa lạ đối với tình hình xảy ra; tấm áo dài rất hợp với cô gái cao lớn tóc hung kia; chiếc vòng ngọc trai xinh đẹp của người đàn bà có mái tóc hạt tiêu nọ; mấy cô vũ nữ túm tụm cạnh chiếc diềm cửa màu đỏ, với những bộ đùi thật đẹp. Nàng nghe tiếng mình thốt lên:
- Ba!...
Bọn binh lính đi theo tên sĩ quan vây lấy nàng, bảo nhau một cô gái Do Thái như nàng thì không tồi. Một đứa đưa tay nắm lấy chiếc áo dài trắng của nàng. Như trong một cơn ác mộng, nàng ngnhe tiếng vải bị xé. Chồng nàng tỉnh dậy nhảy xổ tới. Một cái chai vỡ tan trên sọ anh. Anh từ từ khuỵu xuống, máu đầm đìa trên mặt.
Những giọt máu in trên tấm áo dài trắng của nàng. Nghi hoặc, nàng cúi xuống mà không tìm cách che giấu cặρ √υ' tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và lấm tấm máu. Nàng nhìn xuống hai bàn tay. Bỗng nàng rú lên:
- Im mồm đi, con Do Thái bẩn thỉu!
Cả một ly cô nhắc dập tắt tiếng kêu của nàng, làm mắt mũi nàng như bị cháy bỏng. Mùi rượu khiến nàng buồn nôn; nàng nghiêng người và nôn thốc nôn tháo. Nàng không nhìn thấy gì hết. Một mũi giày đá mạnh vào chính giữa bụng, nàng nảy bật vào một cây cột.
- Con khốn nạn nôn ra hết cả người tao!
Từ lúc đó, tất cả trở nên mơ hồ: chồng nàng nằm chết ngất trong máu: nàng, trong đống nôn. Cha nàng, mái tóc dài bạc trắng nay nhuộm máu đỏ lòm, bị lôi đi xềnh xệch; tiếng kêu la, tiếng còi; và cánh cửa chiếc xe cứu thương đóng lại sau lưng, nàng chỉ còn nghe mấy tiếng nói cuối cùng:
- Chẳng có gì đâu, bọn Do Thái thôi mà.
- Rồi sau đó thế nào? - Lêa nhắc lại.
- Sau đó - Xara Muyntanh dịu dàng đáp - Chúng đưa họ vào trại tập trung, hành hạ và gϊếŧ chết.
Lêa nhìn bà ta, không tin, nhưng ánh mắt tối sầm nói lên sự thật.
- Xin lỗi, tôi thất thố quá.