Chương 15: Mong chờ y cậy sủng mà kiêu (H)
Trùng đực đã lại liếʍ láp núʍ ѵú của y, nơi đó đã bị chơi đến nỗi vừa sưng vừa rát nhưng khi được đầu lưỡi và nước bọt của trùng đực chạm vào, cảm giác đau li ti ở nơi đó đã bị cơn ngứa và kɧoáı ©ảʍ thay thế. Bộ não vừa mới như một đống bùn nhão của y lại bắt đầu tưởng tượng ra đủ khung cảnh khiến người ta nóng bừng cả mặt.
Vừa rồi y đã trả lời đúng công dụng của kẹp vυ' nên trùng đực không dùng nó lên người y, nhưng hắn thực sự vẫn có cách khác để khiến chúng sưng lên.
Tiếng mυ'ŧ nước chậc chậc vô cùng dâʍ đãиɠ khiến y co rụt người, xấu hổ đến mức cả khuôn mặt bốc khói.
Percival hài lòng nhả ra, quay lại hôn môi y trước khi nói khẽ, “Sướиɠ không, Cassie thân mến?”
Trùng cái không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lí nhí đáp, “Sướиɠ, thưa chủ nhân.”
“Muốn càng sướиɠ hơn không?”
Trùng đực đột nhiên hạ giọng, xoay người nằm đè lên người y. Chóp mũi Cassius có thể ngửi thấy hương vị của trùng đực và mùi vị tìиɧ ɖu͙© tràn ngập trong không khí. Y nuốt nước bọt, não bộ liên tục đưa ra vài phỏng đoán nhưng lại không dám tuỳ tiện gật đầu.
Trùng đực vừa mới thành niên tính dục mạnh, y dám gật đầu, tối nay cũng đừng hòng được ngủ.
Thấy y không trả lời, Percival lại mổ lên cằm y vài cái, thấp giọng dụ dỗ, “Ngoan, không làm lỗ thịt, không liếʍ đầṳ ѵú, chủ nhân khiến ngươi sướиɠ, có được không?”
Cassius nhìn hắn, trùng đực mới thành niên vẫn còn nhiều đường nét trẻ con, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, thoạt nhìn thì vô tội vô hại nhưng y biết đối phương có vô số phương pháp dằn vặt y.
Hơn nữa còn có thể khiến y sướиɠ đến khóc lên.
“Cassie… bảo bối…”
Trùng cái run lên, l*иg ngực phập phồng trước khi từ bỏ phản kháng, im lặng gật đầu cam chịu. Trùng đực hôn lên môi y, tà ác bắt y phải lên tiếng, “Bảo bối ngoan, muốn thì mau nói ra… thư quân nghe lời đương nhiên sẽ có thưởng…”
Cassius lại bưng mặt, đấu tranh tâm lý một hồi lâu trước khi nói, “Xin chủ nhân khiến nô sướиɠ…”
Giọng y vừa trầm vừa khàn, lại còn mang theo chút giọng mũi lười biếng đặc trưng của người vừa mới trải qua một đợt làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt. Percival thích nhất dáng vẻ đã nghiện còn ngại này của y, hôn nhẹ lên cổ y một chút trước khi trượt xuống, từ tốn liếʍ láp cơ bụng y. Phần bụng của trùng cái thực ra rất nhạy cảm, những múi cơ bụng thoạt nhìn giống như được đúc bằng thép đó điên cuồng phập phồng trước những cái hôn tràn đầy dịu dàng và cưng chiều của trùng đực. Trùng đực tỉ mỉ liếʍ láp từng đường cong săn chắc ở nơi đó, hai tay không ngừng sờ soạng vuốt ve phần eo dẻo dai, tinh tế đếm từng thớ cơ cá mập và cả những khe rãnh giữa chúng.
Cassius che mặt, không dám nhìn mà cũng không dám đoán động tác kế tiếp của trùng đực là gì, chỉ là khi y che mặt, mất đi thị giác khiến y càng cảm nhận được rõ ràng môi lưỡi của trùng đực trên cơ thể mình.
Sau đó, hơi thở của trùng đực bất chợt chếch xuống, phả lên bụng dưới của y.
Trùng cái hoảng sợ mở to mắt. Y vội vàng muốn khép chân ngồi dậy nhưng quyền kiểm soát cơ thể giống như đã hoàn toàn rơi vào tay trùng đực, y chỉ có thể trắng bệch môi, hốt hoảng lắp bắp, “Chủ-chủ nhân… ngài đừng làm vậy!”
Percival tháo bỏ khoá dươиɠ ѵậŧ, giải thoát cho vật lớn đáng thương kia trước khi cố tình đè lên hai đùi y, bắt y phải giạng chân rộng ra. Hắn ngước nhìn trùng cái, bình tĩnh hỏi, “Tại sao không được làm vậy? Ngươi biết ta muốn làm gì sao?”
Cassius hoảng loạn, nỗ lực tìm từ để nói nhưng lại chẳng biết nên nói từ đâu. Y lồm cồm bò dậy, ôm lấy trùng đực, vùi mặt vào cổ hắn, thấp giọng nức nở, “Đừng làm vậy… xin ngài… nơi đó quá dơ bẩn, ngài đừng chạm vào… Sao nô có thể để ngài chạm vào thứ dơ bẩn như thế được chứ…”
Trùng cái lung tung rối loạn hôn hắn, nghẹn ngào nói, “Ngài sử dụng cơ thể của nô đã là ban ân, đừng ép buộc bản thân làm chuyện không muốn làm, có được không? Nếu ngài còn muốn chơi, nô dẩu mông cho ngài làm, có được không? Lỗ thịt vẫn chưa bị thọc nát, ngài tiếp tục làm cũng được, làm chết nô cũng được… A, núʍ ѵú, núʍ ѵú cũng cho chủ nhân chơi, chủ nhân muốn chơi thế nào thì chơi thế đó…”
Percival cắn lên môi dưới trắng bệch của trùng cái, vuốt ve lưng y, “Sao ngươi biết đó là chuyện ta không muốn làm chứ?”
Trùng đực lại nằm đè lên người y, lần này hắn duỗi tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm rũ của trùng cái, xoa bóp khối thịt mềm nhũn vì sợ đó trong lúc hôn lên khoé mắt y.
Giọng trùng đực dịu dàng du dương, giống như tiếng nhạc quanh quẩn trong ốc tai trùng cái.
Hắn nói, “Thư quân của ta, từ đầu đến chân mỗi một milimet cơ thể đều thuộc về ta, ta muốn sờ thì sờ, muốn hôn thì hôn, ta muốn nó phải run rẩy, phải phun nước, phải bắn tinh thì nó phải run rẩy, phải phun nước, phải bắn tinh…”