Chương 10: Hừng đông (H)
Cassius há miệng thở dốc, nghẹn ngào đáp, “Cho chủ nhân thọc lỗ thịt…”
Xưng hô này của trùng cái khiến Percival rung động không thôi. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi hé mở của Cassius, thấp giọng cười khẽ, “Ngoan, chủ nhân thích Cassie nhất.”
Nói rồi hắn vừa cướp đoạt hô hấp của trùng cái vừa dùng dươиɠ ѵậŧ tàn nhẫn quất đánh lỗ thịt bị căng ra tràn đầy của y. Cassius còn chưa kịp nức nở thêm một tiếng khi bị hắn bất ngờ thọc vào thì đã bị người ta kéo vào một cái hôn lưỡi sâu. Đầu lưỡi của y bị trùng đực mυ'ŧ đến nỗi không còn tri giác, bên khoé mắt treo một giọt nước mắt, theo động tác di chuyển của cả hai mà trượt dài xuống sườn mặt góc cạnh. Trùng đực vừa chiếm cứ lỗ thịt y vừa vuốt ve nắn bóp cái mông y, thỉnh thoảng còn vỗ nhẹ lên đó coi như khen thưởng.
Tiếng nước lép nhép và tiếng bụng dưới của Percival đánh vào da thịt hoà lẫn với tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của Cassius khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Trùng đực trong lúc tập trung “cày cấy” cũng không quên dùng hai sợi tinh thần lực chơi đùa với hai núʍ ѵú của Cassius, hoàn toàn chìm đắm trong dáng vẻ vừa lúng túng vừa dâʍ đãиɠ của y. Quân thư cao lớn rắn rỏi bị hắn làm cho nức nở không ngừng, lúc được buông tha cho đôi môi đã sưng lên thì lập tức nghẹn ngào nói, “Hùng chủ… chủ nhân… lỗ thịt nát rồi…”
“Chưa nát.”, Percival sờ soạng miệng lỗ đã bị dươиɠ ѵậŧ của hắn căng ra đến mức không còn một nếp uốn nào, xấu xa đưa ra kết luận. Nơi đó cực kỳ mẫn cảm, hắn chỉ mới chạm vào một chút trùng cái đã theo bản năng kẹp chặt hai chân nhưng như thế cũng không ngăn cản được động tác của hắn. Trùng đực càn rỡ sờ mó một hồi lâu, sờ đến mức trùng cái chịu không nổi mà phun ra càng nhiều da^ʍ thuỷ hắn mới bằng lòng rút ngón tay lại, bắt đầu nắm lấy phần eo thon dẻo dai của đối phương, bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
“Cassie thật giỏi… a… lỗ thịt cắn ta chặt quá, bé ngoan…………..”
Đường đi ướt nhẹp cực nóng, nóng đến mức Percival có cảm giác dươиɠ ѵậŧ của hắn sắp bị da^ʍ thuỷ của trùng cái hoà tan. Hắn yêu thích hôn lên má trùng cái – người đã bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến mức gần sắp mất đi lý trí chỉ biết rêи ɾỉ - hôn dần xuống đường viền cằm như được khắc tạc của y trước khi mυ'ŧ lên phần cổ ngưỡng cao, để lại ở nơi đó vô số những dấu hôn.
Trùng cái nắm chặt lấy đệm chăn nức nở thở dốc, hai chân vừa rồi kẹp lấy trùng đực đã bị hắn cưỡng chế banh mở, dươиɠ ѵậŧ ở bụng dưới đã bắn ra thêm một lần nữa trong lúc bị trùng đực hôn giờ đã lại kiên cường đứng lên, trên qυყ đầυ còn rỉ ra một chút dịch tuyến tiền liệt trong suốt. Dươиɠ ѵậŧ của trùng đực lấp đầy từng milimet trong lỗ thịt y, những sợi gân xanh nổi cộm lên chà xát với vách tường bằng thịt bên trong, qυყ đầυ tự do ra vào thỉnh thoảng chạm đến tuyến tiền liệt hoặc là cửa khoang sinh sản đóng kín, mà mỗi lần như thế y đều không nhịn được mà khóc nức nở, lung tung cầu xin chính cái người đang vừa ung dung thưởng thức mỗi tấc da thịt trên người y vừa dùng cái “gậy” khổng lồ đó quất đánh y.
“Ư……. hức…….. nhiều quá, chủ nhân……. nô chịu không nổi…………..”
“Aaaaa……… chủ nhân tha nô…….. nô không dám, không dám…….”
“Lỗ thịt nát nhừ rồi…………… ô……”
Cũng không ai thắc mắc vì sao y lại gọi Percival là chủ nhân, mà trùng đực có vẻ cũng không quan tâm đến điểm này cho lắm. Hắn đã đắm chìm và sa vào kɧoáı ©ảʍ đến từ việc chinh phục khối cơ thể ngon miệng này, ngoài việc tinh tế nếm hương vị trên người trùng cái ra hắn còn chậm rãi thưởng thức cảm giác dươиɠ ѵậŧ mình bị một cái miệng tham ăn mυ'ŧ chặt không tha. Trùng cái ngoài miệng cầu xin tha thứ nhưng cái mông và eo lại không ngừng lắc lư, mỗi lần mà hắn cắm vào thì cơ thể hoàn mỹ này lại mở rộng, nhiệt liệt chào đón hắn đi vào.
Mặc kệ là hùng chủ hay chủ nhân, Cassius cũng là của hắn.
Nghĩ đến đây, cảm giác hưng phấn trong hắn lại tăng vọt. Hắn ép hai chân của Cassius lên đến ngực, rút dươиɠ ѵậŧ ra chỉ chừa lại qυყ đầυ rồi lại giã mạnh vào. Liên tục vài lần như thế Cassius đã lạc giọng hét lên, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân phun mạnh một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính hết lên khuôn ngực trần trụi của y.
“Aaaaaaaaaaa!”
Trùng đực cũng không tha cho y mà tiếp tục cắm vào rút ra, không hề có chín cạn một sâu hay bất kỳ kỹ xảo nào khác mà chỉ đơn thuần dùng dươиɠ ѵậŧ thọc y, gần như muốn dùng chính nó để “xiên” chết y. Trùng cái bất lực nắm lấy drap trải giường, tiếng khóc trầm khàn đã dần bị hắn thọc đến nỗi biến điệu, chợt cao chợt thấp theo tiết tấu ra ra vào vào của hắn.
Nhưng trùng đực còn chưa bắn lần nào, mãi đến khi Cassius cảm thấy mình sắp chết đến nơi, lỗ thịt đã tê dại không còn cảm giác trùng đực mới bấu chặt eo y, bắn hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong cơ thể y.