Chương 10: Hừng đông (H)
Vì dươиɠ ѵậŧ của Cassius khi cương cứng hơi chĩa về phía trước nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra đều bắn lên bụng và đùi Percival. Hắn cười khẽ một tiếng trước khi cho vào thêm một ngón tay cái, cùng với hai ngón tay trước đó bắt lấy điểm nhỏ nọ, bất chợt hung ác nhéo một cái.
“Aaaaaaaaaaaa!”
Mới bắn tinh xong là thời điểm cực kỳ mẫn cảm, dư vị cao trào còn chưa qua đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh như thế hiển nhiên là không thể chịu nổi, trùng cái cong lưng kêu thảm một tiếng trước khi lại phun ra thêm một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả người vô lực ngã xuống thành tư thế quỳ, cái mông dẩu cao run run.
Percival vô cùng khoái trá đón mỹ nhân nhào vào lòng, bàn tay tà ác cũng rút ra xoa xoa mông đùi nhẵn nhụi của y. Hắn hôn nhẹ lên trán trùng cái trước khi nói, “Đây là trừng phạt vì dám tự tiện thay đổi quyết định của ta.”
Cassius thở hổn hển, một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại tư thế. Y thấp eo dẩu mông, hai tay vẫn bắt chéo sau lưng, cơ bắp trên người mướt mồ hôi. Đôi mắt xanh biếc ậng nước của y hơi giương lên, sợ hãi lén quan sát vẻ mặt của Percival trước khi lắp bắp trả lời, “Nô biết sai rồi, hùng chủ. Nô không dám nữa.”
Percival vỗ nhẹ lên mông y, nói, “Còn dám có lần sau không?”
Cassius vội vã lắc đầu, rụt rè tiến lại gần hôn lên môi hắn.
Trùng đực thoải mái hưởng thụ cái hôn này, hai tay xoa bóp cái mông căng vểnh cũng vỗ nhẹ hai cái. Trùng cái hiểu ý bò dậy, rũ mi đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của hắn tự cho vào lỗ thịt đã chuẩn bị sẵn sàng của mình.
Percival rút tay phải về, híp mắt ngắm khuôn ngực nở nang đang nhấp nhô trước mặt mình. Bên trái đã bị hắn gặm đến hơi sưng lên, bên phải lại hoàn hảo không hề sứt mẻ miếng nào. Cassius sau khi lấy hết can đảm ngồi thụp xuống đưa dươиɠ ѵậŧ thô dài của trùng đực vào cơ thể mình thì đã nhìn thấy ánh mắt không hề có ý tốt của hắn, cảm giác thẹn quẫn khiến y gần như là chết máy. Y lắp ba lắp bắp một hồi lâu mới nói được thành lời, “Hùng chủ… mời… mời ngài chơi n-núʍ ѵú của nô…”
Trùng đực thoải mái vươn tay ra bóp nhẹ viên thịt nhỏ ở bên phải một cái rồi hỏi, “Như thế này sao?”
Cassius vừa nhún hai cái, cảm giác căng đầy ở lỗ thịt và tê dại ở ngực khiến trong đầu y trống trơn, mãi mới nghe hiểu được ý của trùng đực. Y cắn răng ưỡn ngực, hai tay nhẹ bắt lấy tay hắn, “Xin hùng chủ liếʍ núʍ ѵú của nô.”
“Chỉ cho liếʍ, không cho cắn?”, Percival ác ý thúc hông một cái, thu được một tiếng thở dốc quyến rũ đúng như trong dự kiến. Đuôi mắt của trùng cái vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng đỏ, cả khuôn mặt anh tuấn vì thẹn mà đỏ bừng. Y mím môi, không dám nhìn thẳng vào mắt trùng đực, lắc đầu.
Percival bật cười. Hắn nhổm người dậy, dễ dàng hất ngã trùng cái xuống giường.
Bên trong quả nhiên luôn luôn vừa nóng vừa ướt vừa chặt khít, “thằng nhỏ” của hắn vui thích hưởng thụ những chiếc răng thịt mềm cắи ʍút̼ nó, hắn cũng hưởng thụ cảm giác chiếm giữ người này từ cơ thể đến linh hồn. Tay hắn còn cố tình sờ soạng ở nơi hai người kết hợp, chấm “nước sốt” rỉ ra tràn lan ở nơi đó bôi lên môi trùng cái rồi cúi người, nguy hiểm nheo mắt, “Có cho hùng chủ của ngươi cắn núʍ ѵú không, Cassie thân mến?”
Cassius lắc đầu rồi giống như mới hiểu ý của trùng đực, hoảng loạn gật đầu cứu vãn nhưng Percival đã hung ác thọc mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể y, buộc cho y phải phát ra từng tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn. Trùng đực há miệng cắn lên núʍ ѵú vẫn chưa bị chạm đến của y, hỏi lại lần nữa, “Có cho không?”
Trùng cái gần như là bị hắn đâm đến lảo đảo, giọng nói trầm khàn cũng hơi hơi nghẹn ngào, “Cho, hùng chủ.”
“Cho ai, cho cái gì, nói rõ ràng!”
Dươиɠ ѵậŧ của trùng đực huênh hoang ra ra vào vào lỗ thịt không hề biết chống cự kẻ xâm nhập trái phép kia, phần cán nổi đầy gân xanh cọ xát với vách tường thịt mềm mại, vượt qua tầng tầng lớp lớp những chiếc răng thịt nhỏ để vào sâu hơn bên trong. Trùng cái nằm ngửa trên giường vô thức giạng rộng hai đùi, ngưỡng cổ nức nở, “Cho hùng chủ cắn núʍ ѵú… cho hùng chủ cắn núʍ ѵú…”
Percival đỡ lấy khoeo chân y, lặp đi lặp lại động tác cắm rút thô bạo đó trong chốc lát trước khi cố tình húc mạnh qυყ đầυ vào tuyến tiền liệt đã hơi phát sưng của trùng cái. Đôi đồng tử xanh biếc của Cassius co rụt lại trước khi y khóc lớn, “Hùng chủ… chủ nhân… nô không dám, không dám… núʍ ѵú cho chủ nhân cắn, cho chủ nhân nhéo, cho ngài hết, chủ nhân…”
Quân thư cao gần hai mét khóc nức nở, kɧoáı ©ảʍ như điện giật truyền từ điểm G trong cơ thể lan đến khắp sống lưng rồi hội tụ ở đại não đã đốt cháy gần hết lý trí của y. Percival hơi ngừng lại động tác thúc hông của mình, gác qυყ đầυ lên tuyến tiền liệt dường như đã bị thọc đến mức cũng bắn đầu phát run, ngang ngược đòi hỏi, “Còn gì nữa?”