Không khí tràn ngập hormone giống đực, lẫn giữa tiếng nước nhỏ giọt và tiếng cánh quạt sưởi xoay tròn là tiếng da thịt va chạm lẫn nhau.
Một đôi chân thon dài bị ép lên đến tận ngực, khung cảnh dâʍ ɭσạи bên dưới hoàn toàn triển lộ dưới mắt người đàn ông đang nắm quyền khống chế tất cả. Nhục huyệt sưng đỏ bị ép buộc căng ra nuốt trọn phân thân thô to kinh người, một chút bôi trơn ít ỏi bị sự kết hợp chặt khít kia ép tràn ra bên ngoài, theo mỗi động tác đưa đẩy biến thành một đống bọt trắng. Cái mông nhỏ căng tròn thỉnh thoảng bị vỗ nhẹ một bàn tay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt khiến cho vách tường bên trong ra sức cắn chặt lấy phần thân của “hung khí” nọ, mà mỗi lần như thế người đàn ông đều hít vội một hơi, cố gắng thúc hông đâm sâu vào hơn, dường như muốn dùng thứ kia của mình đóng đinh chết người nằm trên giường.
Hàn Trầm đã không phân được rõ đây là đêm hay là ngày, cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình bị Thẩm Nguy ép buộc phải thừa nhận những đợt làʍ t̠ìиɦ không có quy luật kia. Đại đa số thời gian anh ở đây nếu không phải là ngủ thì đều là bị Thẩm Nguy thao đến nỗi thần trí mơ hồ, phân thân ở phía trước cũng chỉ được bắn một ngày hai lần, nhưng cho dù là đã bị khống chế không thể bắn tinh, đội trưởng Hàn vẫn cảm thấy mình vốn chẳng còn chút vốn liếng nào để xuất ra nữa cả.
Bên dưới đau rát đến chết lặng, thắt lưng giống như vỡ vụn thành từng mảnh, Hàn Trầm không cần bị Thẩm Nguy xích lại cũng đã không còn hơi sức đâu để mà bò dậy nữa chứ nói gì đến chạy trốn. Anh an tĩnh nằm trên giường, cam chịu mở ra hai chân nhận lấy sự chiếm cứ của đối phương, não bộ và lý trí vốn dĩ nên phản đối lại trở nên dịu ngoan thuần phục một cách bất thường, tựa như đây không phải là lần đầu tiên anh bị đối phương đè ra làm những chuyện trái với lẽ thường như thế này vậy.
Ngoại trừ lần đầu tiên không quen ra, những lần tiếp sau đó cơ thể Hàn Trầm giống như là đã bị dạy dỗ ngoan, chỉ cần phần đỉnh phân thân Thẩm Nguy vừa đặt ở huyệt khẩu, cơ thịt ở nơi đó đã vội thả lỏng, háo hức chờ đợi để được đâm vào.
Đó cũng là lúc mà đội trưởng Hàn triệt để biến thân, lớp ngụy trang lạnh lùng lí trí ngày thường cũng bị xé xuống để lộ chân thân mềm mại bên trong. Anh giống như một gã money boy bị tiêm thuốc kí©ɧ ɖụ©, mỗi một điểm nhạy cảm trên cơ thể đều có thể tùy ý bị người ta chơi đùa dằn vặt, mà người này lại chính là gã cố vấn ngụy quân tử của đội Hắc Thuẫn. Thẩm Nguy hiểu rõ cơ thể Hàn Trầm còn hơn cả chính anh, đến cả Hàn Trầm cũng không ngờ rằng chỉ cần bị y sờ soạng hai đầṳ ѵú một chút thì phân thân luôn mềm rũ kia lại có thể ngay lập tức đứng lên, hoàn toàn chẳng có một chút dáng vẻ không có tinh thần nào như ngày thường cả.
Thẩm Nguy cực kỳ thích hôn anh, có thể hôn từ đầu đến tận chân anh, hôn cực kỳ cẩn thận và trân quý giống như hôn một món bảo bối vậy. Y đặc biệt thích nhay cắn hai đầṳ ѵú của anh, vừa cắn vừa đâm vào tra tấn tuyến tiền liệt của anh, bắt anh phải mở miệng thốt ra những lời mà ngày thường anh còn chẳng có cơ hội được nghe đến, thậm chí còn buộc anh vừa khóc vừa gọi y hai tiếng “chủ nhân”, gọi chưa đủ thành ý thì sẽ không chịu buông tha cho anh. Hàn Trầm không dám phản kháng lại y, hay đúng hơn là tiềm thức của anh rất sợ hãi uy quyền của Thẩm Nguy. Từ lúc tiến vào trạng thái gần như là nửa vô thức này anh vẫn luôn không dám trái lại bất kỳ mệnh lệnh nào của đối phương nữa.
Đêm đầu tiên sau khi tỉnh lại Hàn Trầm bị Thẩm Nguy thao đến nỗi khóc khàn cả giọng, hai đùi bủn rủn không thể khép lại được, kể cả khi đã được bôi thuốc thì cảm giác nóng cháy và bị nong rộng ở bên dưới vẫn không thể tiêu tan bớt đi. Cũng không biết là Thẩm Nguy đã cho anh dùng thuốc gì, nói tóm lại là gần như mỗi ngày Hàn Trầm đều phải cùng y quan hệ ít nhất là hai lần, mỗi lần đều từ y bắn đầy một bụng anh anh mới được phép nghỉ ngơi.
Hàn Trầm bị nhốt lâu đến mức vết thương đổ máu trên cánh tay trái cũng đã bắt đầu kết vảy liền da, nhốt lâu đến mức mỗi lần nghe tiếng giày da gõ lộp cộp trên mặt sàn cement của tầng hầm, cơ thể anh lại bắt đầu không theo sự kiểm soát của chính mình mà nóng lên.
Phân thân nóng rực kia lần nữa cố chấp tìm đường đâm tới tận vách ruột anh, dằn vặt dày vò thông đạo chật hẹp kia của anh trong chốc lát như để trừng phạt anh không tận tâm. Hàn Trầm hộc ra một tiếng nức nở khổ sở, hai đùi vô thức mở rộng, cơ vòng bị thao đến giãn ra cố sức thít lại, lẳng lặng xoa dịu người đàn ông đang có xu hướng trở nên táo bạo kia.
Thẩm Nguy tương đối hài lòng thả chậm tốc độ, tập trung húc vào tuyến tiền liệt của Hàn Trầm. Hai tay y cũng không rảnh rỗi mà bóp lấy cái mông căng tròn mềm mại của đội trưởng Hàn, dùng lực nhào nặn nắn bóp. Y hôn nhẹ lên cổ chân Hàn Trầm như an ủi, chỉ là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đội trưởng Hàn phải chịu không thể chỉ dùng vài cái hôn là có thể bình ổn lại được.
Tiếng nước lép nhép và tiếng thở dốc nặng nề của cả hai quyện lẫn vào nhau. Thẩm Nguy thô bạo ép hai chân Hàn Trầm xuống, một phát cắm sâu vào đến tận cán, mượn trọng lượng của cơ thể để đòi một cái hôn từ đội trưởng Hàn.
Hàn Trầm run rẩy vươn đầu lưỡi quét nhẹ lên môi Thẩm Nguy, khe khẽ thì thào, “Thẩm Nguy… nhẹ thôi…”
Tiếng rêи ɾỉ cầu xin của Hàn Trầm rất nhanh bị Thẩm Nguy dùng môi chặn lại rồi nuốt xuống. Y một mặt xé mở cơ thể Hàn Trầm, một mặt quấn lấy đầu lưỡi run rẩy của đối phương ra sức duyện mυ'ŧ. Bên trong nóng rực giống như là muốn nung chảy thứ to lớn kia của y, khiến tâm tình táo bạo của y lại càng có xu hướng bành trướng.
Thẩm Nguy chính là muốn nhốt Hàn Trầm ở nơi này cả đời, mỗi ngày đến xem anh tiện thể làʍ t̠ìиɦ với anh, thỉnh thoảng cũng có thể tìm lại một chút cảm giác dạy dỗ đã thất lạc từ nhiều năm về trước nhưng kỳ hạn đề ra bên phía đội Hắc Thuẫn sắp đến, y không thể không thả Hàn Trầm đi.
Hàn Trầm chú báo nhỏ này của y dĩ nhiên không thể chỉ bằng vài lần thao khóc là đã có thể dạy được ngoan, không có roi không có phạt đòn, một chút du͙© vọиɠ bị dằn vặt chẳng thể chỉnh mớ xương cốt cứng như thép kia của anh theo ý mình được.
Lần tới vẫn là nên trói lại quất mông vài lần thì tốt hơn.
So với sự mềm mại của nhiều năm về trước thì Hàn Trầm của bây giờ vẫn tương đối có cảm giác dụ dỗ người khác phạm tội hơn. Thẩm Nguy tuy rằng hoài niệm Hàn Trầm của trước kia nhưng suy cho cùng Hàn Trầm nam tính mạnh mẽ của bây giờ mới có thể đối đầu được với nguy hiểm, Thẩm Nguy đương nhiên không muốn anh bị những thế lực đứng sau lưng mình tổn thương.
Bản năng vẫn còn tương đối phục tùng, chỉ là không nhớ nên mới chống cự, nhưng như thế… chơi đùa mới có hứng thú. Lần tới không nên thôi miên anh, vẫn là nên thao anh lúc anh còn tỉnh táo, chậm rãi thưởng thức biểu tình muốn sống không được, muốn chết không xong kia của anh.