Thần Long Điện

Chương 23: Vô Đề

Nổi giận!

Tống Hậu Lương trong lòng tạc! Người nhà họ Kim quả thật là quá cuồng vọng! Quá kiêu ngạo!

Dám không để tuần bộ tổng tư Tô Hàng vào mắt!

Bọn họ đây là nhảy múa trên lưỡi đao, đây là ở coi rẻ

luật pháp!

“Ha hả, Tống tổng tư, chúng ta đương nhiên tin! Nhưng là, ngài đừng quên, Nhị gia nhà họ Kim chúng ta chính là người của chiến bộ phân khu Giang Nam chiến khu Đông Nguyên! Hơn nữa, nhà họ Kim cũng không làm gì phạm pháp nha. Chúng ta chỉ là có ý tốt tới nhắc nhở một chút! Tống tổng từ, hy vọng ngài có thể hiểu rõ một chút!”

Kim Hải 5-60 tuổi, lạnh giọng nói rồi sau đó vung tay áo trực tiếp mang theo hộ vệ bên người rời đi.

Phanh!

Người vừa đi, Tống Hậu Lương liền đập nát chén trà! Phẫn nộ chỉ vào cửa, giận dữ hét: “Làm càn! Quả thực quả làm càn! Nhà họ Kim là cái thứ gì chứ! Dám ở chỗ này hỗ to gọi nhỏ với tôi!”

Mà lúc này, Triệu Minh vừa vặn đi tới cửa, nhìn thấy Tống Hậu Lương đang tức muốn hộc máu, gõ gõ cửa, nói: "Tống tổng tư, làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Tống Hậu Lương nhìn Triệu Minh, hít sâu một hơi, mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì? Không phải kêu cậu mang người bảo vệ sơn trang sao? Lại xảy ra chuyện gì à?”

Triệu Minh có chút khó xử nói: “Tống tổng tư, không xảy ra việc gì, chính là tôi muốn đến hỏi một chút, những người trong sơn trang đó xử lý như thế nào, tôi tận mắt nhìn thấy Kim Thái nhà họ Kim bị bọn họ mang vào, ở cửa cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Kim Thái, thật sự rất thảm nha, chúng ta có phải ...

“Không cần lo! Kêu cậu làm bộ không nghe thấy thì cứ nghe theo đi! Bất luận là chuyện gì cũng không cần lo! Chuyện này, không phải là chuyện tôi hay cậu có thể nhúng tay! Không thấy được ngay cả Hàn Lợi Dân đều tự mình tới đây sao? Đây là nhà họ Kim tìm chết!" Tống Hậu Lương lạnh lùng quát, tựa hồ muốn phát ra một bụng tức giận!

Nói xong câu này, Tổng Hậu Lương như nhớ tới cái gì, nhanh chóng cầm lấy mũ của mình trên bàn vội vã ra cửa!

Triệu Minh cũng không trì hoãn, lại về tới sơn trang.

Mà lúc này Tống Hậu Lương đã cưỡi xe chuyên dụng của mình đi tới chỗ ở của thị trưởng Tô Khải Minh Tô Hàng, căn biệt thự nhỏ bình thường, là do cấp trên phân cho.

“Thị trưởng Tô, vừa rồi người nhà họ Kim tới tìm tôi, kêu tôi mấy ngày này không được xuất hiện ở nhà họ Kim trong phạm vi mười dặm, ngài nói xem, tôi nên làm như thế nào?” Tống Hậu Lương đứng ở phía sau Tô Khải Minh dò hỏi, trong mắt hiện lên một ít phẫn nộ, là phẫn nộ với nhà họ Kim!

Tống Hậu Lương rất rõ ràng, dù sao nơi này cũng là Tô Hàng, Tô Khải Minh vẫn là có quyền lên tiếng nhất:

Dù là là người Bắc Lương, thân phận có cao không đυ.ng được nhưng là ở Tô Hàng, tất cả hành động vẫn phải nghe theo Tô Khải Minh!

Lúc này Tô Khải Minh nhìn ngoài cửa sổ, híp mắt, thần sắc ngưng trọng nói: “Nhà họ Kim đối với Tô Hàng mà nói, có phân lượng nhất định, chúng ta có thể không động đến nhưng lần này bọn họ lại đắc tội người vạn lần không nên đắc tội! Rất nhiều chuyện không cần chúng ta ra tay, chúng ta liền không cần ra tay. Bảo người của cậu, toàn bộ bảo vệ bên ngoài! Canh giữ cách đó mười dặm cho tôi! Một khi tình huống ngoài ý muốn toàn bộ xông lên!”

“Bắt ai?” Tống Hậu Lương hỏi.

“Đương nhiên là nhà họ Kim!” Tô Khải Minh xoay người nói: “Cậu cũng biết rõ địa vị của đám người kia, chính là đương kim Bắc Lương Vương! Một cái nho nhỏ nhà họ Kim có thể lay động sao? Nhà họ Kim vạn lần không nên xuống tay với một bé gái 4 tuổi! Huống chi, đó chính là con gái ruột của Bắc Lương Vương! Đó là tiểu công chúa của toàn bộ nước Long!”

“Vâng!” Tổng Hậu Lương cao giọng đáp, cũng không trì hoãn, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Mà Tô Khải Minh đứng ở phía trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, biểu tình ngưng trọng nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Trời muốn thay đổi rồi.”

Mà ở Sơn trang Lãng Nguyệt, Tiêu Chiến đang chăm sóc Khương Vũ Nhu đã tỉnh lại, hai người ngồi ở sân nhỏ hít thở không khí.

Khương Vũ Nhu vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, hốc mắt hồng hồng, cô muốn nhìn thật nhiều bù đắp cho 5 năm qua.