Thần Long Điện

Chương 9: Vô Đề

Thật đẹp, đây là tiếng lòng Khương Vũ Nhu. Khóe miệng cô chậm rãi nở rộ nụ cười thuần khiết nhất đẹp nhất thế gian.

Mà giờ phút này, dưới cung điện Buckingham, mấy chiếc bay cùng xe jeep vọt nhanh tới, tiếng thắng xe cắt ngang màn đêm yên tĩnh

Tiêu Chiến ngồi ở trong xe, ngẩng đầu lên liền nghe được tiếng súng vang trên tầng mười mấy, rồi sau đó, thủy tinh vỡ vụn, một thân thể nhỏ nhắn bay ra ngoài cửa sổ!

Lập tức hai mắt Tiêu Chiến màu đỏ tươi, cả người kích động sát ý xé tan mấy tầng mây trên không trung!

Hình bóng là thứ anh luôn nhớ đến trong suốt 5 năm qua, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!

Khương Vũ Nhu!

“Không!”

Oanh!

Tiêu Chiến nổi giận gầm lên một tiếng, cả người tựa như lôi đình, trực tiếp đá nát cửa xe chạy vội ra ngoài! Trong nháy mắt, tốc độ của anh đạt tới tốc độ cực hạn của nhân loại trên thế giới này, cảm xúc kích động bức thiết, giống như giao long ra biển!

Tiêu Chiến đột nhiên chạy ra, trực tiếp đạp lên đầu mấy chiếc xe, rồi sau đó dồn hết sức lực nhảy lên! Mấy chiếc siêu xe đều bị lực chân của anh làm cho vỡ nát cửa sổ cùng đỉnh xe!

Mà anh trong nháy mắt đã phi thân nhảy lên giang hai tay, lấy tư thế lôi đình tiếp được Khương Vũ Nhu đang rơi xuống!

Oanh!

Hai tay Tiêu Chiến nhận áp lực ngàn vạn cân, gắt gao ôm lấy Khương Vũ Nhu, rồi sau đó hai chân chạm xuống đất, khiến mặt đất trực tiếp bị đạp nứt

Khương Vũ Nhu ngưỡng mặt, mặt đầy vết máu, lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt trào ra như vỡ đề!

Là anh! Là anh! Rốt cuộc anh cũng đã trở lại rồi!

Là Tiêu Chiến của cô!

Khương Vũ Nhu tràn ngập nước mắt nhìn Tiêu Chiến, hốc mắt Tiêu Chiến cũng hồng hồng nhìn cô gái trong lòng ngực! Hai người, cử như vậy nhìn

nhau chăm chú, nhìn thật kỹ.

“Vũ nhu, thực xin lỗi, anh đã tới chậm.” Tiêu Chiến run rẩy đôi môi, cuối cùng nói ra một câu mà anh đã chôn giấu dưới đáy lòng 5 năm qual

Khương Vũ Nhu rừng rừng, mím chặt mỗi, môi không ngừng run rẩy không dám tin cảnh tượng trước mắt, lại nhìn vẻ mặt cứng rắn của người đàn ông trước mặt cô.

Vào lúc cô tuyệt vọng nhất, muốn chết nhất ... Tiêu Chiến đã xuất hiện. Đúng vậy, chính là người đàn ông mà cô nhớ nhung suốt 5 năm qua, anh đã xuất hiện vào giây phút cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Khương Vũ Nhu không nhịn được mà khóc thành tiếng: “Hu hu hu, anh đã trở lại, anh cuối cùng đã trở lại...”

Tiêu Chiến nhìn Khương Vũ Nhu nhỏ nhắn trong vòng tay mình, khuôn mặt cô đầy nước mắt, anh đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Khương Vũ Nhu, anh nhìn thấy vết thương bị xuyên qua bởi viên đạn trên vai phải của cô, lúc này như một cái tát thấu tim anh. Trên người Tiêu Chiến toát ra sát ý thiên địa! Đáng chết! Đáng chết!!!

“Oal Hu hu hu...” Mà ở mái nhà cao mười mấy tầng, sau cánh cửa sổ bị đập vỡ kia, dưới chân Kim Thái dẫm lên một người - đang đầy thương tích và đau khổ giãy giụa là Dương Yến.

Dương Yến nhìn Khương Vũ Nhu được người đàn ông uy phong lẫm liệt kia cứu ở dưới lầu, nước mắt lăn dài, khóe miệng nở nụ cười cảm động! Cô đã bị cảnh tượng Tiêu Chiến thả người nhảy lên mấy mét bắt lấy Khương Vũ Nhu làm cho rung động!

Đây giống như một cảnh nổi tiếng trong phim điện ảnh, khiến cho người khác thật cảm động! Người đàn ông đó giống như một kỵ sĩ. Cùng lúc đó, một khả năng xuất hiện trong đầu Dương Yến, chẳng lẽ anh là ... cha đẻ của Cacao?!

“Vũ Nhu em của chị, chị cuối cùng cũng đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi, hy vọng em và anh ấy sẽ sống tốt, đừng đến nơi này nữa...”

Cuối cùng, Dương Yến từ từ nhắm mắt dưới họng súng của Kim Thái, nói những lời này.

Tiếng súng vang lên, Kim Thải trực tiếp bắn xuyên thủng hai chân Dương Yến, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ tòa nhà, rồi sau đó ánh mắt anh oán độc nhìn chằm chằm về phía dưới, bao trùm Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu, giận dữ hét: “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Đi xuống dưới hết cho bổn đại thiếu gia! Tôi muốn gϊếŧ con tiện nhân kia”

Đùng!