“Tôi nói này Hứa Nguyệt Nhi, chẳng lẽ cô đã quên Cẩu Tử nhà cô bị Tiểu Mãn cứu về sao?”
Bà Trần, mẹ chồng của quả phụ Trần liếc mắt nhìn Hứa Nguyệt Nhi nói, người phụ nữ này là người không có lương tâm.
“Cô đấy, đúng là người không lương tâm, sớm biết rằng như vậy, Tiểu Mãn không nên cứu Cẩu Tử nhà cô, tránh cô cả ngày ở chỗ này âm dương quái khí gây chuyện với Tiểu Mãn.”
Khi bà Trần châm chọc Hứa Nguyệt Nhi, bà ấy còn cười với Lục Mãn, Lục Mãn cũng gật đầu cười với bà Trần, nhưng cô cũng không lên tiếng nói chuyện.
"Thím nói bậy bạ gì đó, thím bao che cho Tiểu Mãn thì cứ bao che cho Tiểu Mãn, thím nói đến Cẩu Đản nhà cháu làm gì?"
Hứa Nguyệt Nhi nghe được lời của bà Trần nói phút chốc tức giận, Cẩu Đản nhà cô ta chính là sinh mệnh của cô ta.
"Nếu cháu để ý đến Cẩu Đản nhà mình như vậy, sao cháu không biết nói lời cảm ơn đến Tiểu Mãn vì đã cứu Cẩu Đản nhà cháu chứ, cháu đúng là kẻ vô ơn, sau này cháu có gặp chuyện gì thì cháu cũng đừng tìm đến Tiểu Mãn."
Bà Trần có mối quan hệ rất tốt với Lục Mãn, đồng thời, bà ấy cũng thật sự nghĩ muốn báo đáp Lục Mãn vì nhờ có Lục Mãn, đứa nhỏ trong bụng của con dâu bà ấy mới có thể giữ lại, khi bà ấy nghe con dâu nói đau bụng, Lục Mãn cũng lấy ra một lá bùa, sau khi mở lá bùa ra tự cháy, tro của bùa đã được Lục Mãn bỏ vào trong nước cho con dâu bà ấy uống.
Sau khi con dâu bà uống xong, bụng cũng không đau nữa, đứa nhỏ cũng giữ lại được. Người có bản lĩnh như vậy, không tạo dựng mối quan hệ tốt mà còn muốn đắc tội với người ta, đây chẳng phải chuyện của đứa ngốc mới làm sao?
Tính tình của Hứa Nguyệt Nhi chính là như vậy, cũng không biết cô ta có phải bị não ngắn không.
"Hừ, lười nói chuyện với thím."
Hứa Nguyệt Nhi lạnh lùng nói, xoay người rời đi. Bà Trần nhìn thấy Hứa Nguyệt Nhi như vậy cũng chỉ lắc đầu.
Xem ra sau này vẫn nên giữ khoảng cách với Hứa Nguyện Nhi, người không có đầu óc như vậy không biết khi nào sẽ gặp rắc rối. Một đại sư có bản lĩnh như Lục Mãn như thế này mà cũng dám đắc tội, cũng may là Lục Mãn tốt tính nếu không, Hứa Nguyệt Nhi chết khi nào cũng không biết.
Lục Mãn cười với bà Trần, cô cũng lười phản ứng với Hứa Nguyện Nhi, dù sao cũng là người cùng thôn, vả lại Hứa Nguyệt Nhi cũng chỉ dám mạnh miệng bên ngoài, còn để làm chuyện quá đáng thì bà ta không dám làm, nói cách khác, cô đã sớm dạy dỗ đối phương.
"Tiểu Mãn, thím đi trước, sau này cô ta đó còn ức hϊếp cháu thì cháu cũng đừng giữ thể diện cho nó nữa."
Bà Trần nói xong xoay người rời đi, Lục Mãn cũng lắc đầu đi làm việc của mình.
"Lục đại sư."
Trịnh Hồng Đào và Điền Tú Quyên mang theo bao lớn bao nhỏ đến nhà họ Lục, khi bọn họ đến cũng vừa lúc qua giờ nghỉ trưa, không thì muốn tìm bọn họ thì phải xuống ruộng.
"Đừng, đừng gọi cháu như vậy, cháu cũng không phải đại sư gì."
Buồn cười, với thời đại này mà dùng danh xưng đại sư cũng không tốt đẹp gì, chỉ sợ lúc này còn nghiêm khắc hơn mấy năm trước, cô cũng không muốn tìm phiền phức đến cho mình.
"Cháu gái Tiểu Mãn, cảm ơn cháu đã cứu chú."
Trịnh Hồng Đào cúi người cảm ơn đối với Lục Mãn, Lục Mãn sợ đến mức vội né tránh, tuy kiếp trước tuổi của cô cũng không nhỏ, nhưng ở kiếp này, cô ở trong mắt những người khác vẫn là một đứa nhỏ, cũng không thể không biết xấu hổ mà đứng ở chỗ này nhận lấy cái cúi lạy của Trịnh Hồng Đào, đây là cách thể hiện không lễ phép, cho dù cô có năng lực cũng không được.
"Không cần, không cần." Lục Mãn xua tay không ngừng: "Là do chú tin lời cháu nói, nếu chú không tin lời cháu có lẽ chú cũng trốn không thoát."
Cho dù có bùa bình an, Trịnh Hồng Đào vẫn sẽ bị thương, không chừng cũng sẽ mất cả tính mạng. Nhưng chỉ bị thương là được rồi.