Lưu An An mặt mày hớn hở nhảy dựng lên, bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có con, không phải bà ta không biết đây là vấn đề của chính mình. Trần Tùng cũng biết điều đó, nhưng Trần Tùng chưa bao giờ trách móc bà ta, chính vì Trần Tùng đối xử tốt với bà ta như vậy nên bà ta mới muốn sống lâu và sinh con cho hắn.
“Ừ.” Lưu Nguyên Kiệt lại gật đầu, đưa tay sờ đầu con gái: “Từ nay về sau, con chỉ cần sống thật tốt là được.”
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trước bàn.
Lưu An An cũng biết, ba mình muốn đả tọa tu luyện, bà ta cẩn thận xoay người rời đi.
“Ông à, cuối cùng ông đã trở lại, ông đi đâu về vậy?”
Trần Tú Phương nhìn thấy Lục Kiến Nghiệp đã trở lại, Lục Kiến Nghiệp vừa bước vào cửa đã bị bà kéo lấy tay.
Lục Kiến Nghiệp nghi hoặc nhìn về phía Trần Tú Phương, nhưng khi thấy Trần Tú Phương lo lắng nhìn mình, ông không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa ông cũng không có đi làm chuyện gì nguy hiểm, sao bà nhà lại có thể lo lắng thành như vậy?
“Ba, không có việc gì.”
Lục Mãn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Tú Phương lôi kéo Lục Kiến Nghiệp khóc thút thít, không có biện pháp, mặc kệ ai gặp phải chuyện như vậy, bị người thân cận nhất lừa gạt, ai cũng không đành lòng đúng không?
Bà không khóc ở trước mặt cô, như vậy cũng đủ để thuyết minh bà là một người kiên cường.
“Em gái, đây là làm sao vậy?”
Lúc này, Lục Lâm Hạo về đến nhà, nhìn thấy em gái vẫn bình an vô sự, nhưng mẹ anh thì ôm tay cha anh khóc, điều này khiến anh không khỏi hoang mang. Nếu không phải vào cửa nhìn thấy em gái không có chuyện gì, anh còn tưởng rằng em gái mình đã xảy ra chuyện gì đâu?
“Để mẹ nói với anh đi.”
Lục Mãn cụp mắt, nắm chặt tay, cô nhất định phải dạy cho đối phương một bài học, tính kế mưu hại cha mẹ chính là nghịch lân của cô.
Đừng nhìn kiếp trước cô phong cảnh vô hạn, nhưng cô vẫn cô độc một mình không có người thân bên cạnh, kiếp này cô rốt cuộc cũng có người thân, cô không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
Càng làm cho cô khϊếp sợ chính là cô cư nhiên không cần lo lắng sau khi đoán mệnh sẽ tam thiếu năm tệ.
“Làm sao vậy?”
Lục Kiến Nghiệp lo lắng nhìn về phía Trần Tú Phương, Trần Tú Phương rưng rưng nước mắt nhìn Lục Kiến Nghiệp.
“Kiến Nghiệp, tôi, anh cả của tôi, anh cả bọn họ tính kế nhà chúng ta.” Trần Tú Phương nghẹn ngào nói với Lục Kiến Nghiệp, Lục Kiến Nghiệp có chút khϊếp sợ, nhà cậu cả tính kế bọn họ như thế nào?
Có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lục Kiến Nghiệp, Trần Tú Phương hít một hơi thật sâu.
“Vận mệnh của chúng ta bị tráo đổi.”
Ngay khi Trần Tú Phương vừa thốt ra lời này, Lục Kiến Nghiệp nhíu mày.
“Mẹ, đây là phong kiến mê tín” Lục Lâm Hạo buột miệng nói, khiến cho Trần Tú Phương trừng mắt nhìn anh một cái.
“Con biết cái gì?”
Nếu như con gái không lợi hại như vậy, bà cũng tin tưởng trên đường thật sự có quỷ quái gì đó, nhưng mà, sau khi đã biết sự thần kỳ của con gái, bà không thể không tin tưởng trên thế giới này thực sự có một ít chuyện kỳ quái là thật.