Trở Lại Bên Anh

Chương 3: NHẬN NUÔI BÉ TRỨNG GÀ

"Xem ra, quán của gia đình anh có tiếng nhất vùng luôn đấy."

Họ nói chuyện xôn xao cả quán, có người đến ăn còn dẫn theo cả chó nuôi, được đặt bên ngoài quán. Ở đây cung cấp phần ăn, phục vụ cho thú cưng, không tính thêm tiền.

"Cô ngồi đợi, tôi vào lấy thức ăn."

Minh An ngồi lại chiếc bàn như dành cho cô, Tinh Nhật bước vào bên trong, lấy ra hai đĩa đựng cơm. Phần thức ăn của cô, được anh cho nhiều hơn.

"Không phải là mì sao?"

Tinh Nhật cởi chiếc áo khoác, để lộ ra đôi tay đầy cơ, rắn rỏi. Anh ngồi xuống đối diện cô.

"Buổi trưa ăn mì, thì làm sao đủ no?"

Vừa ăn, Minh An vừa quan sát không khí bên trong quán. Những ánh mắt đầy ẩn ý của các chàng trai luôn nhìn về phía cô. Bỗng nhiên, Minh An đứng lên, tiến lại chổ một người và giữ chặt anh ta lại.

"Ăn xong, sao không trả tiền?"

Mọi người đều ngạc nhiên trước tình huống này. Một cô gái nhỏ bé lại đang muốn chặn một người đàn ông cao to hơn mình. Thậm chí, còn không có ý định chịu thua.

"Làm ơn đi người đẹp, tiền tôi nợ quán, không biết nhiều đến đâu rồi. Tôi đang phải đi ngay."

Cô một tay giữ chặt cánh tay anh ta, một tay còn lại, liền cầm chiếc khây trên tay cậu nhóc phục vụ, mà phan cho anh ta một cú choáng váng. Anh ta ôm chầm lấy đầu của mình kêu la.

"Trả tiền rồi tôi cho anh đi."

Cậu nhóc đứng giữa hai người, không biết phải làm gì tiếp theo, nên đứng đó xem tiếp tình hình. Tinh Nhật cũng đang rất ngạc nhiên, nên cũng muốn xem, cô gái này thế nào?

"Nhưng hôm nay, tôi không mang theo tiền. Khi nào tan làm, tôi ghé qua trả được không?"

Những người đang ngồi xem, liên tục hò reo, cổ vũ cho Minh An. Vốn dĩ chỉ là đang muốn trêu đùa người anh trai này.

"Vậy, tôi sẽ lấy món đồ đáng giá trên người anh, để làm vật thế chấp."

Minh An đưa mắt, xem xét trên người anh ta. Không có gì đáng giá, nhỉ còn mỗi bộ đồ đang mặc trên người. Đôi giày đang mang, cũng không được lành lặng.

"Sao nhìn tổng thể, không có gì để lấy được vậy? Anh có mang theo con thú cưng không? Thế chấp ở đây cũng được."

Anh ta liền kéo Minh An ra trước cửa quán, chỉ tay ngay vào chú chó, có bộ lông màu trắng vàng. Thân hình tròn tròn, mập mập. Đang nằm phì bụng, do ăn quá no, mà ngủ say sưa.

"Là cục tròn tròn đó, tôi không nuôi nổi nó nữa đâu. Nếu muốn, người đẹp cứ giữ nó."

Minh An nhìn sang chú chó vẫn đang say sưa ngủ, không biết là bản thân vừa bị chủ bỏ rơi. Nhưng vừa nhìn thấy, cô đã rất muốn nuôi.

"Được, tôi sẽ giữ chú chó này ở lại. Nó tên là gì vậy?"

Anh ta chấp tay ngay ngắn phía trước, khom thấp người, trả lời cô

"Tôi hay gọi nó là Trứng gà. Nhìn nó y như, quả trứng gà khổng lồ."

Cô không hiểu nổi sao anh ta lại đặt cái tên này. Nhưng trước khi cho anh ta đi, Minh An tặng cho anh ta một lên gối vào bụng, một thẳng chân vào mông, khiến anh ta ngã dài trên nền cỏ, muốn nhổ cả phần mì trong bụng. Mọi người trong quán, cười òa lên, sau cú ngã của anh ta.

"Ngày mai, nhớ quay lại trả nợ."

Minh An cúi xuống, xoa nhẹ chiếc bụng béo tròn của Trứng gà, rồi quay trở vào bên trong quán.

"Cô đang đuổi khách giúp quán tôi sao?"

Cô ngạc nhiên nhìn lại anh, sao có điều vô lý như vậy?

"Tôi đang giúp anh thanh toán tiền đó. Còn không biết cảm ơn tôi."

Một người con trai, dáng vóc chuẩn sao, gương mặt ưa nhìn. Nhưng số phận lại bắt anh sinh ra trong một gia đình chăn nuôi và anh đang giúp gia đình chăm lo cho những chú bò sữa. Anh trai này, bước đến ngồi cạnh Minh An, đưa tay vuốt lấy mái tóc của mình, nở một nụ cười trêu ghẹo.

"Xin chào người đẹp, làm quen được không?"

Bản tính của người này, là trêu ghẹo tất cả những cô gái nào lọt vào mắt của anh. Tuy mã đẹp trai, nhưng không hiểu sao, lúc nào cũng đều bị phũ hoặc bị đá trước.

"Chào anh trai, không phải vào quán là đã quen nhau rồi sao?"

Minh An vẫn tập trung với cánh gà trên tay mình của mình, hạt cơm vẫn còn dính lại trên đôi môi anh đào. Mọi người lại phá lên cười lần nữa.

"Vậy, cho anh xin biết tên được không?"

Cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành, dường như không bận tâm mấy đến anh trai này. Hất nhẹ gương mặt về phía Tinh Nhật.

"Hỏi người đối diện của tôi đi."

Anh vẫn đang ăn với bộ dạng điềm tĩnh, pha chút lạnh lùng. Anh trai kia nhìn thấy, liếc xuống cơ tay rắn chắc đó, liền nuốt một ngụm nước bọt.

"Hạt cơm, còn dính trên môi của người đẹp, để anh lấy giúp cho."

Vừa đưa tay, liền tái mặt rút tay về, khi nghe thấy giọng gằng của Tinh Nhật. Cô đưa tay sờ lên môi, nhưng không chạm vào vị trí của hạt cơm. Tinh Nhật thấy thế, gương mặt anh khó chịu, lấy hạt cơm xuống và đút lại vào miệng của Minh An.

"Con trai gì mà thô lỗ như vậy? Ai lấy được anh, chắc nghiệp ba đời."

Đã hết giờ trưa, nên anh trai đang dang dở việc tiếp cận gái xinh, liền bị anh em lôi đi, trở về làm việc. Khi rời khỏi, vẫn không quên vuốt tóc tạo nét.

"Gặp lại người đẹp sau, tạm biệt."

Cô nhìn theo anh trai, nhưng vẫn chưa hiểu lắm anh trai này đang làm gì. Ăn xong bữa trưa, cô liền chạy ra phía trước, bế Trứng gà vào bên trong quán.

"Sao chị bế được nó thế?"

Minh An giật mình, buông Trứng gà xuống nền đất. Chú chó la lên một tiếng, vẫn nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu. Khiến cô nhớ lại, trong ký ức trước đây, cô chưa gặp qua chú chó này.

"Em làm chị giật mình đấy nhóc. Đừng có không tiếng động, rồi đứng sau lưng người khác như vậy."

Bế Trứng gà, đặt trên đùi, cô bắt đầu hỏi lại. Chú chó, quẩy chiếc đuôi nhỏ, hạ thấp chân và nằm gọn trên đùi của cô.

"Vừa rồi, nhóc nói như vậy là có ý gì?"

Cậu nhóc phục vụ lúc nảy, tiến đến đứng trước mặt Minh An. Gương mặt cậu nhóc rất sáng, lời nói cũng rất lanh lợi và hoạt ngôn.

"Từ trước đến giờ, chưa có ai chạm vàoTrứng gà, mà nó không la cả."

Ánh mắt của chú chó bỗng thay đổi màu sắc, như đang dò xét Minh An. Khoảng hơn 1 phút, ánh mắt trở lại như ban đầu.

"Sao ánh mắt của nó lại thay đổi màu sắc vậy?"

Cậu nhóc đưa tay, vuốt nhẹ bộ lông của Trứng gà

"Trứng gà được nhặt ở bìa rừng. Lúc đầu nhìn thấy, ánh mắt của nó đã như vậy. Không ai giải thích được điều này."

Chú chó trông rất ngoan, có thể vì lý do này, nên chủ trước kia của nó, đã bỏ rơi nó và chủ hiện tại, cũng đã bỏ lại nó ở đây. Gương mặt của Trứng gà rất vui vẻ, cảm giác rất đáng yêu.

Buổi tối

Minh An được Tinh Nhật dẫn đến một vườn dâu tây, do một người chú ruột của anh trồng. Hôm nay, Tinh Nhật qua để uống rượu cùng chú. Cô cũng dẫn theo Trứng gà và cả nhóc phục vụ.

"À nhóc, chị vẫn chưa biết tên của em. Tên em là gì?"

Cậu nhóc ngồi ở phía sau xe, tay đang ăn snack, liền đáp lời.

"Em tên là Tiểu Tinh, lấy tên của anh Tinh Nhật. Vì em được gia đình anh ấy nhận nuôi, từ lúc vừa chào đời."

Minh An hơi bất ngờ, cậu bé hồn nhiên trả lời cô, không một chút đau buồn. Năng lượng nào đã giúp cậu bé trở nên như vậy?

"Năm đó, Mẹ thằng bé bị tai nạn trong lúc gần sinh. May mắn cứu được đứa bé. Cha thằng bé không qua khỏi cú sốc, nên lâm bệnh, rồi mất vài năm sau đó."

Nhìn thằng bé còn nhỏ tuổi như vậy, lại mang một số phận đầy thiếu thốn và thiệt thòi.

"Gia đình tôi, thấy thằng bé không ai chăm sóc, nên đưa về nhà nuôi nắn. Cũng được 8 năm rồi."

Trước đây, Minh An chưa từng nghĩ đến những hoàn cảnh như Tiểu Tinh. Xung quanh cô, luôn là những thiếu gia, tiểu thư nhà quyền thế. Đầy đủ Cha Mẹ, không phải lo bất cứ thứ gì. Đứa bé chỉ 8 tuổi này, đã phải lao động, phụ giúp gia đình.

"Vậy, thằng bé có được đi học không?"

Anh nhìn sang cô và trả lời

"Thằng bé vẫn được đi học. Ở đây cũng có trường học."

Bên ngoài xe, những chú đom đóm bay khắp bầu trời. Đây cũng là khung cảnh, mà Minh An chưa được nhìn thấy, khi cô ở thành phố. Thời tiết về đêm ở đây, cũng rất dễ chịu. Ánh trăng trên cao, mang lại cảm giác rất yên bình.