Yêu Không Thể Yêu

Chương 203

Không ngờ anh ấy bị tai nạn xe hơi, bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật gấp, ngân hàng máu không đủ, biết rõ là máu của Trang Dật Thần không phù hợp nhưng vẫn bị lôi đến hiến máu.

Lần này Trang Dật Thân bị lấy một lúc 600ml máu, vốn dĩ cần 800m|, nhưng gần đây cơ thể kiệt sức, Trần Lệ Nhã nói thế nào cũng không cho lấy máu, ông Trang bất đắc dĩ hiến 200ml.

Đối với một người già sắp 80 tuổi mà phải lấy 200ml máu, xem ra chấn thương lần này của Trang Dật Dương là cực kỳ lớn.

Tôi vừa xuất hiện đã bị Trang Vân Đào tát một cái, “ÐĐều là vì cái loại sao chổi nhà cô, nếu không phải vì cô, Dật Dương sẽ không bị tai nạn xe. Nó hiến 600ml máu, còn làm việc không quản ngày đêm, lúc lái xe buồn ngủ đâm vào xe tải lớn. Bố, hai cái sao chổi lớn, sao chổi bé này, nhất định phải vứt hết đi!”

Tôi sờ lên mặt, trong miệng vấn còn mùi máu tươi, cái tát này của Trang Vân Đào không nhẹ, lúc này Trang Dật Dương không ở đây, không ai có thể bảo vệ tôi, tôi không dám đánh trả. Tôi nhất định phải ổn, Quả Quả vẫn đang đợi tôi chăm sóc, nếu không tôi nhất định liêu mạng đánh trả lại.

Ông ta là cái thá gì, tùy ý đánh người. Tôi không phải là vợ của Trang Dật Dương, cũng không phải con dâu ông ta. Ông ta có tư cách gì mà đánh tôi, đúng là khiến người khác phải phỉ nhổ.

“Cô còn không phục sao? Nếu không phải vì cô, Dật Dương sẽ không phải nằm ở đây! Sinh ra một thứ vô dụng, toàn thân bệnh tật, điều trị được thì cũng là một đứa tàn tật!” Trần Lệ Nhã nhìn tôi, mỉa mai nói.

Lúc này Trang Dật Thần đã ra tù, bà †a có thể quang minh chính đại tiếp tục nói móc tôi, trong mắt bà ta, tôi không còn giá trị lợi dụng nào nữa.

“Đủ rồi, im hết đi!” Ông Trang vô cùng yếu ớt ngồi trên xe lăn, giọng nói không lớn nhưng âm thanh của chiếc nạng chọc xuống mặt đất vẫn khiến bọn họ ngậm mồm lại.

Tôi đứng ở một góc bên ngoài phòng phãu thuật, không đứng gần bọn họ, trong lòng có đủ loại mùi vị hỗn tạp, Trang Dật Dương ở bên trong không biết sống chết thế nào, nếu anh ấy chết như vậy, tôi sẽ buồn chứ, câu trả lời là có.

Tôi chắc chắn sẽ rất buồn, anh ấy là bố của con tôi, cũng là người đàn ông của tôi! Tôi hy vọng anh ấy sẽ khỏe lại, như vậy tôi mới có thể trả thù. Hoặc tôi cũng có thể không trả thù, tôi chỉ cần anh ấy nhìn thấy tôi sống ngày càng tốt hơn.

Khoảnh khắc này tôi cầu nguyện cho anh ấy, hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi.

Cơ thể ông Trang không thể chống nổi, bị bọn họ ép quay lại phòng bệnh, những người đang chờ ở đây là tôi, Trang Vân Đào và Đào Hiểu Quân. Tôi nhìn hai bọn họ ân ái tựa vào nhau, tai nạn xe của Trang Dật Dương không hề đơn giản.

Tôi luôn cảm thấy chuyện này có điều gì đó mờ ám, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn bất lực, chỉ có đợi anh ấy tỉnh lại điều tra rõ ràng chuyện này. Những gì tôi có thể làm là đề phòng có người nhúng tay vào, tôi thấy mọi chuyện đều có bóng dáng của Đào Hiểu Quân, nhưng cô ta đã đứng đúng chỗ.

Nếu Trang Dật Dương chết, vậy thì tập đoàn Trang Thị sẽ trở về tay Trang Vân Đào, thanh danh của Trang Dật Thần vì chuyện virus cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn, người như vậy cũng không thể trở thành chủ tịch được. Nói cách khác, hai đứa con trai của Trang Vân Đào đều tàn phế rồi.

Vậy thì chỉ cân Đào Hiểu Quân sinh con trai thì sẽ là người thừa kế trong tương lai. Đây là một kế hoạch dài hạn, cô ta có thể làm vậy sao?

Làm như vậy rủi ro cũng rất cao, nếu Trang Dật Dương không chết, chân †ướng sớm muộn gì cũng sẽ bị điều tra ra. Cô ta không sợ sao? Nếu không phải cô ta, vậy Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Thần thì sao? Tóm lại, tôi thấy, trừ ông Trang ra, nhưng người còn lại nhà họ Trang đều đáng ngờ.

Sau hai tiếng đồng hồ, đèn phòng phâu thuật cuối cùng cũng tắt, khoảnh khắc bác sĩ bước ra, một mình tôi vội chạy lên, “Sao rồi?”