Yêu Không Thể Yêu

Chương 179

Trần Lệ Nhã nói chuyện một mình, không ai để ý đến bà ta. Tôi mỉm cười xin lỗi Liêu Phàm, anh ta lại nhìn tôi an ỦI.

Chúng tôi giao tiếp bằng ánh mắt, Trang Dật Dương có chút khó chịu, gắp thức ăn cho tôi mấy lần, còn giúp tôi lau miệng, càng tỏ yêu thương quan tâm tôi, trong lòng tôi chế giêu, thật lòng là được, cần phải biểu hiện ra như vậy sao?

“Tĩnh Văn, chuyện này cô hãy quyết định đi, lẽ nào cô không hy vọng con bé có được tình yêu từ ông bà nội và cụ nội sao? Cuộc sống của hai đứa, chúng ta sẽ không làm phiền!” Trần Lệ Nhã gấp tới mức mồ hôi đầm đìa, như thế sắp cầu xin tôi đến nơi.

“Bà Trần, tôi nói thắng nhé, tôi sẽ không đến nhà đó nữa, giữa các người đã thỏa thuận gì với nhau, tôi cũng rõ rồi! Mẹ con tôi không phải món hời của bà, bà càng nói nhiều càng vô ích thôi!

Còn các người có thích con bé không, đối với tôi không hề quan trọng! Tôi tin con tôi cũng sẽ không để ý đến những điều này!” Tôi trực tiếp chặn họng Trần Lệ Nhã, hôm nay làm mọi người đều không vui, sao phải thế chứ?

Vốn dĩ, tôi chỉ muốn có vài người vui vẻ tổ chức tiệc đầy tháng cho con tôi, nhưng sự xuất hiện của bọn họ khiến cho mọi người đều không thoải mái.

“Cô không quay về, Dật Thần không thể ra được!” Châu Tư Dĩnh đột nhiên nói một câu khiến Trần Lệ Nhã lập tức trừng mắt nhìn cô ta, cô ta chớp mắt một cách vô tôi, “Lâm Tĩnh Văn đã đoán ra rồi!”

Có thể khiến Trần Lệ Nhã ăn nói khép nép như vậy, ngoài Trang Dật Thần ra đương nhiên không còn ai khác.

Chính xác là tôi sớm đã đoán ra được rồi, nhưng Châu Tư Dĩnh nói ra liền trở thành lỗi của cô †a.

Trần Lệ Nhã đột nhiên năm lấy tóc Châu Tư Dĩnh, cho cô ta hai cái tát vào hai bên, tát đến mức hai má cô ta ửng đỏ, “Nếu không phải vì con tiện nhân cô, con trai tôi có thể vào tù sao? Nếu cô còn chút lương tâm vậy thì nên tự mình vào đó đi, để chồng cô được rail”

Châu Tư Dĩnh lạnh lùng che mặt, “Đó là do anh ta tự nguyện! Bà là mẹ anh ta, nếu có bản lĩnh bà bảo anh ta cắn ngược lại tôi đi!”

Thấy Trần Lệ Nhã vẫn muốn ra tay, tôi lên tiếng can ngăn, “Hôm nay là ngày con gái tôi đầy tháng, muốn đánh thì các người về nhà mà đánh, đừng đổ máu ở nhà tôi!”

Trận chiến giữa mẹ chồng nàng dâu là điều nằm trong dự đoán, tôi không hề bất ngờ, nếu bình thường, tôi còn vui vẻ xem kịch hay, nhưng bây giờ không được. Tôi không mê tín nhưng mọi thứ liên quan đến Quả Quả, tôi sẽ đều thận trọng.

“Muốn dạy dỗ con dâu thì không cần phải trước mặt chúng tôi, các người cũng ăn xong rồi, bây giờ mời đi về chol” Trang Dật Dương lần nữa ra lệnh đuổi khách, không có bất cứ sự đồng cảm nào với Châu Tư Dĩnh.

Tốt xấu gì cũng là vợ chưa cưới trước đây của anh ấy, trước đây tôi sẽ cho rằng đây là tình yêu anh ấy dành cho tôi, sợ tôi ghen, an ủi tôi.

Ngược lại bây giờ tôi cảm thấy đây là sự lạnh lùng từ bên trong của anh ấy, nhưng nếu đã chán ngán, đã không còn giá trị lợi dụng vậy thì dù có ngã trước mặt anh ấy, e là anh ấy cũng sẽ không có bất cứ dao động nào. Châu Tư Dĩnh bây giờ, liệu có phải kết cục tôi của sau này không?

Cuối cùng bọn họ vẫn phải bất đắc dĩ rời đi, bữa cơm này ăn không ngon nữa rồi, Liêu Phàm và Tiêu Viện Viện cũng nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn mẹ tôi ở thêm đến chiều chăm sóc cháu ngoại, tôi và Trang Dật Dương cãi nhau trong phòng.