Còn về phần có phải gánh tội thay hay không? Công lý nằm ở lòng người, không phải không báo mà là chưa đến lúc.
Con của tôi đã được 33 tuần rồi, thêm 4 tuần nữa là đủ tháng, mỗi tối tôi đều cầu khẩn, có thể khiến con tôi có thể ở trong tử ©υиɠ thêm 1 ngày. Cảm giác này, e là chỉ có những người mẹ phải giữ thai mới có.
Tôi đã có thể ra ngoài đi dạo rồi, những hoạt động phù hợp đều tốt cho tôi và con. Không ngờ lại chạm mặt với một người mà tôi không nghĩ tới, chị Mai Tử.
“Tĩnh Văn!” Chị Mai Tử đột nhiên gọi tôi thân thiết như vậy, khiến cho tôi có chút bất ngờ. Trang Dật Dương luôn nói với tôi, chị ấy bỏ việc vê quê chăm cháu nội, sao vẫn còn ở Dương Thành? Lẽ nào đến đấy có chuyện gì sao?
“Chị Mai Tử!” Mặc dù tôi không quen lắm với việc chị ấy gọi tôi như vậy, nhưng chị ấy đã không còn làm việc cho tôi nữa, gọi như thế nào là việc của chị ấy.
Nếu đã lâu ngày không gặp, vậy thì về nhà nói chuyện thôi! Bây giờ tôi vô cùng thích có người nói chuyện cùng, vì không được vận động nhiều, chỉ có thể nói nhiều mà thôi.
“Ở đây đẹp hơn ở chỗ cũ, cậu Trang không cho tôi chăm sóc cô, bây giờ sức khỏe cô đều tốt rồi chứ! Chuyện lúc đầu, cô cũng đừng trách cậu ấy, cậu ấy không cố ý nói dối!” Chị Mai Tử nhìn một vòng rồi ngồi tại phòng khách, nhưng những lời chị ấy nói ra lại làm tôi không thích.
Mặc dù chị ấy chăm sóc tôi một thời gian nhưng cũng không thể nói Trang Dật Dương như vậy, huống hồ Dật Dương chưa bao giờ khắt khe với chị ấy.
Nhưng chị ấy rõ ràng có võ, lại để tôi rơi vào nguy hiểm mấy lần liền. Tiểu Tú trẻ, không có võ nhưng lại có thể lao đến phía trước tôi những khi gặp nguy hiểm.
“Không cần chị phải lo lắng, tôi và anh ấy luôn rất ổn, tôi cũng không trách anh ấy!” Lẽ nào chuyện thuốc kháng ung thư, chị ấy cũng biết sao? Chị Mai Tử rốt cuộc là người của ai, hôm nay là tình cờ gặp hay là được sắp xếp?
“Vậy thì tốt, lúc đó tôi đến bệnh viện nói về chuyện kết hôn, đều là cậu Trang bảo tôi nói. Cậu ấy cũng rất đau lòng khi cậu chủ nhỏ qua đời!” Chị Mai Tử không nghe thấy những lời tôi nói, vẫn nói ra toàn bộ những gì chị ấy chuẩn bị nói.
Tôi tưởng rằng là chuyện thuốc kháng ung thư, nhưng lại không ngờ chị ấy nhắc đến chuyện của Tiểu Thiên trong lúc này.
Tại sao Trang Dật Dương lúc đầu biết chuyện Tiểu Thiên qua đời lại không đến ngay lập tức đến bệnh viện, ngược lại để cho chị Mai Tử đến nói, đây là thật sao?
Vì vậy chuyện tôi phá đám cưới đã hoàn thành mục đích của tất cả mọi người, chỉ có mình tôi là ngu ngốc, kết quả còn bị Châu Tư Dĩnh đẩy xuống lầu, ngã gãy chân sao?
Chị ấy chính là ý này sao? Lúc đó không nói, bây giờ lại đến nói, rốt cuộc là có ý gì? Lế nào không thấy lúc này tôi đang mang thai sao?
“Chị Mai Tử, bây giờ chị đang làm việc ở đâu? Nếu chị không muốn quay lại, tôi sẽ nói với Trang Dật Dương!”
Những thứ chị ấy nói tôi vẫn cứ không tiếp lời, tôi khiến chị ấy lo lắng, khiến chị ấy không kìm chế được mà nói càng lúc càng nhiều.
“Sau khi cô bị đánh, cậu Trang đã biết rồi, đợi đến khi cậu ấy chạy tới bệnh viện để hiến máu, bác sĩ nói đã quá muộn rồi. Vì vậy cô nhất định không được trách cậu Trang, đều là lỗi của cô Châu!” Xem ra chị Mai Tử đang khuyên nhủ, nhưng lại nói rõ ràng từng chỉ tiết một, đây rõ ràng là muốn để tôi và Trang Dật Dương gây gổ với nhau.
Lòng tôi thực sự vô cùng đau, nhưng lại không thể để người ngoài nhìn ra.
“Những chuyện này anh ấy đều đã nói với tôi, nếu chị không muốn đến làm việc thì hãy đi đi!” Nếu những gì Mai Tử nói đều là thật, vậy thì Trang Dật Dương tại sao lại không đến nhìn mặt con mình lần cuối.