Yêu Không Thể Yêu

Chương 123

Bữa cơm tôi, Trang Dật Dương gọi tôi năm lần bảy lượt tôi mới chậm rãi đi xuống lầu, cả một bàn đều đang đợi tôi, mọi người đều chưa đυ.ng đũa, sự đãi ngộ như vậy quả thực khiến người ta cảm động về sức mạnh của cái bụng này.

“Tiểu Lâm, mau ngồi xuống đi, đây là tổ yến làm riêng cho cháu đấy, mau uống một chút đi!” Tôi còn chưa ngồi yên, ông Trang lập tức sai người mai cho tôi một bát tổ yến.

Sắc mặt của Trần Lệ Nhã tái mét, một bát tổ yến cho như vậy, chỗ của bà †a còn không có một chút nào.

“Bác Trần, bác cũng uống một chút đi! Một mình cháu uống không hết!” Tôi cố ý kích động bà ta lần nữa, bà ta là phu nhân nhà họ Trang thì đã sao? Ít nhất lần này bà ta cũng không dám khoa tay múa chân trước con của tôi, không dám chất vấn chuyện đứa bé.

Có bản lĩnh thì gào lên với ông Trang, đứa bé này không phải con của Trang Dật Dương.

“Không cần đâu, nó ăn chút nấm tuyết là được rồi, Tiểu Lâm cháu cứ từ từ uống, uống không hết thì để tối ăn đêm!” Lời ông Trang nói khiến tôi suýt nữa cười phun cả ra.

“Cháu cứ uống từ từ, sinh cho ông một đứa chất nội trắng trẻo, mũm mĩm mới là chuyện quan trọng nhất của nhà chúng ta. Nghe nói bên Châu Tư Dĩnh cũng là bé trai, bố à, năm sau bố có thể bồng hai đứa chắt nội rồi!” Trần Lệ Nhã cố nặn ra vẻ tươi cười, không quên nhắc đến con của Châu Tư Dĩnh, không biết là đang chặn họng tôi hay chặn họng Trang Dật Dương.

Lời nói này của bà ta, đến Trang Dật Thần cũng sâm mặt lại, hiện giờ Châu Tư Dĩnh khăng khăng không chịu cưới.

Tình nguyện ở lại nhà mẹ đẻ sinh con, cũng không muốn lấy cậu ta, đây là một sự sỉ nhục lớn cỡ nào.

“Con của Châu Tư Dĩnh có liên quan đến nhà chúng ta sao? Nếu không muốn ăn cơm nữa thì về phòng đi!” Ông Trang lập tức đập bàn, Châu Tư Dĩnh trở thành một điều kiêng ky trong nhà họ Trang.

Trong đám cưới bị lộ ra dan díu với em trai chồng, Trang Dật Thần ở đó còn ép hôn, những điều này ông Trang không thể tha thứ.

“Bố!” Trần Lệ Nhã bị dạy dỗ trước mặt lũ trẻ, hoàn toàn mất mặt.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tôi lại cảm thấy rất sung sướиɠ, không làm không chết, nhất định cứ phải ghê tởm chúng tối, cuối cùng người bị ghê tởm lại chính là bà ta. Đả kích chúng tôi nhưng lại đắc tội với ông nội, đúng là một người đàn bà ngu ngốc.

“Bà có thể không cần ăn nữa, về phòng!” Trang Vân Đào cũng mất hết hiện nhẫn, đuổi thẳng Trần Lệ Nhã về.

Không còn dỗ dành bà ta giống như trước kia, lòng người đàn ông này đúng là lắc lư tứ phía, xem ra người phụ nữ bên ngoài dù không trực tiếp nhưng cũng đã thành công chia rẽ Trang Vân Đào và Trần Lệ Nhã.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải về, tôi vì cái nhà này lo liệu hơn 20 năm nay. Bố, hôm nay bố đã vì một đứa lai lịch không rõ ràng mà dạy dỗ con, như vậy công bằng sao? Hơn nữa, dù cho nó có cưới Trang Dật Dương, thì nó cũng là con dâu của con, phải gọi con một tiếng mẹ, có gì mà con không được nói!” Trân Lệ Nhã đứng phắt dậy, cái ghế trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Ngang nhiên chống đối lại ông nội, tôi không thể không bái phục sự dũng cảm của Trần Lệ Nhã. Cho dù hiện tại Trang Vân Đào đã trở thành chủ tịch thì cũng không có nghĩa bà ta có thể ra cái vẻ phu nhân chủ tịch uy phong ở cái nhà này.

Tôi không nói gì, chỉ ở đó xem kịch hay, thỉnh thoảng dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ bà ta.

“Cô ấy lấy tôi, chỉ có một người mẹ chồng chính là mẹ tôi, không phải bài”