Yêu Không Thể Yêu

Chương 72

Châu Tư Dĩnh từ phía xa nhìn thấy chúng tôi, vội buông tay ra, nghe thấy tôi gọi cô ta là chị họ, cũng mỉm cười đi tới.

“Trùng hợp vậy? Hay là chúng ta ngồi cùng đi!” Châu Tư Dĩnh hoàn toàn không có chút biểu hiện đố ky nào, xem ra khoảng thời gian này cô ta đã tu luyện được rồi.

Không đợi Trang Dật Dương trả lời, tôi trực tiếp đồng ý. Buổi hẹn của hai người biến thành bốn người.

“Liêu Phàm, Trang Dật Dương, Lâm Tĩnh Văn” Châu Tư Dĩnh giới thiệu đơn giản một chút, lại không hề nhắc đến mối quan hệ của hai bên.

“Chị họ, đây là bạn trai mới của chị sao?” Tôi cố làm ra vẻ ngây thơ, trợn to mắt hỏi, người đàn ông này xem ra rất giỏi giang, ít nhất trong ánh mắt anh ta không có sự đen tối, có vẻ rất chín chắn.

Người như vậy rơi vào tay của Châu Tư Dĩnh quả là đáng tiếc, cô ta chỉ xứng với Trang Dật Thần.

“Tất nhiên không phải rồi, anh ấy là bạn chị!” Châu Tư Dĩnh vô thức phủ nhận và giấu diếm, còn người đàn ông tên Liêu Phàm kia mặt vẫn nở nụ cười như cũ, dường như không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Lế nào bọn họ thực sự không có quan hệ yêu đương? Nhưng vừa rồi rõ ràng họ còn khoác tay nhau đi vào, lẽ nào là bạn tình.

Có lẽ ánh mắt dò xét của tôi quá rõ ràng, người đàn ông tên Liêu Phàm này liền mở lời, “Cô Lâm, cô Châu là nhân tài thiết kế mà tôi cần khai thác!”

“Anh Liêu đây là muốn bước vào ngành công nghiệp đá quý, sớm chúc anh làm ăn thịnh vượng!” Trang Dật Dương và Liêu Phàm trao đổi số điện thoại cá nhân cho nhau, giữa đàn ông với nhau quả thật không có bất cứ rào cản gì.

Ở Dương Thành, giờ làm gì có ai là không biết Trang Dật Dương trước đây là chồng sắp cưới của Châu Tư Dĩnh, chỉ là hiện giờ, hai bên gia đình đều chưa nhắc đến chuyện hủy hôn ước.

Còn Liêu Phàm này rõ ràng ra lốp dự phòng mà Châu Tư Dĩnh chuẩn bị để giải sầu, bọn họ vậy mà đều không để bụng.

Không phải, người đàn ông này không cân người phụ nữ này nữa, làm sao có thể để bụng người đàn ông mới của cô ta?

Hơn nữa, đàn ông gặp bạn trai cũ của phụ nữ, sẽ đều vô thức mà so sánh, nhưng hai người đàn ông này là quá đỗi hòa bình.

“Dật Dương, ngày mai em đến công ty thăm anh có được không? Tuân trước anh có nói muốn mời em dùng bữa, nhưng bây giờ anh chỉ nhớ mời em họ của em đi ăn, quên mất em rồi!” Châu Tư Dĩnh nũng nịu nói, ánh mắt giả bộ ngây thơ, chỉ tiếc là diễn không tới.

Nghề nghiệp, tuổi tác và khí chất của cô ta đều không phụ hợp làm ra hành động như vậy.

Thế nhưng thông tin rất đầy đủ, có nghĩa là giữa cô ta và Trang Dật Dương vẫn còn qua lại với nhau.

“Vây bữa ăn này, để Dật Dương mời luôn vậy, tránh việc để chị họ không vuil” Tôi công khai tuyên bố chủ quyền với Trang Dật Dương, cũng không tin Châu Tư Dĩnh sẽ không phản công, thế nhưng lần này tôi thực sự coi thường cô ta.

Không ngờ cô ta không hề tức giận, chỉ là tỏ ra có chút cô đơn, vụt qua hàng lông mi kia là chút buồn, khiến cho người khác bất giác đều cảm thấy đau lòng, Châu Tư Dĩnh đã khôi phục lại sức chiến đấu bình thường rồi.

Sau đó, cô ta đều cẩn trọng lén nhìn Trang Dật Dương, rồi bắt đầu hồn bay phác tán, chưa hề chủ động nói chuyện.

Liêu Phàm phục vụ cô ta rất lịnh lãm, nhưng lại rõ ràng có chút khách sáo và xa cách.