Yêu Không Thể Yêu

Chương 65

Mẹ tôi cười khẩy, dùng tiền để bù đắp mọi thứ, bà ấy căn bản không thèm đặt trong mắt.

Nếu bà ấy là một người yêu tiền thì cuộc phẫu thuật của bố tôi không thể không có tiền. Một đời làm giáo viên, như thế quá dễ dàng rồi.

“Không thể nào, ai đã đánh cô ta, có chứng cứ không? Nếu là thì là vu khống, chúng tôi có thể tố cáo chị bất cứ lúc nào! Trang Dật Dương, đây đều là những phiền phức mà con gây ra, nếu con không giải quyết được, vậy thì đừng làm nữa!” Trang Vân Đào hất tay rời đi, Trân Lệ Nhã vội vàng đi theo.

“Bác gái, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cô ấy dưỡng thương có tốt, nếu còn làm loạn thế này, sức khỏe của cô ấy sẽ càng yếu đi! Cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, nuôi cô ấy hết phần đời còn lại!” Trang Dật Dương đi đến đỡ mẹ tôi dậy, không cẩn thận lại khiến cánh tay bị thương bởi con dao.

Mẹ tôi nhìn thấy máu nhuộm đỏ cánh tay của Trang Dật Dương, sợ hãi vứt con dao đi.

Bảo vệ lập tức tới muốn áp chế mẹ tôi, liền bị Trang Dật Dương quát lớn, đám đông vây xem cũng giải tán toàn bộ.

“Anh mau đi băng bó lại, đừng nói gì nữa!” Tôi ngăn Trang Dật Dương đang cố tiếp tục giải thích với mẹ tôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là vết thương của anh ta, vốn nghĩ rằng tôi không còn bất cứ tình cảm gì với anh ta nữa nhưng lúc này nhìn vết thương của anh ta, tôi vấn rất đau lòng.

“Dật Dương!” Giọng của Châu Tư Dĩnh vang lên từ đằng sau, tôi liền nhận thức được sự việc càng gay go hơn rồi.

Nếu là hai người tôi và Trang Dật Dương gặp cô ta, chắc chắn tôi sẽ nắm phân thắng. Nhưng có thêm mẹ tôi, tình hình này có chút khó kiểm soát.

“Rốt cuộc là ai đã nhân tâm làm anh bị thương? Anh để em xem, để em xem nào!” Châu Tư Dĩnh không quan tâm đến sự né tránh của Trang Dật Dương, cố chấp đòi xem vết thương của anh ta, cực kỳ giống một người vợ đang quan tâm chồng mình.

Từ lúc Châu Tư Dĩnh xuất hiện, mẹ tôi có chút kỳ lạ, tôi vốn nghĩ rằng bà ấy cảm thấy mất mặt trước mặt chính chủ, cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng ngay sau đó phát hiện ra có gì đó không đúng, vì người mẹ tôi nhìn là người phụ nữ trung niên đứng phía sau Châu Tư Dĩnh, đó là mẹ của Châu Tư Dĩnh, ở đám cưới tôi đã gặp qua.

Mẹ của Châu Tư Dĩnh cũng nhìn mẹ tôi chằm chằm, lẽ nào hai người họ là người quen sao?

“Tư Dĩnh, chúng ta cùng lên trên, cho Dật Dương băng bó vết thương. Cô Lâm, mẹ con cô cũng lên cùng đi, mấy chuyện này vẫn nên được giải quyết, cứ làm loạn như vậy, không có ai hạnh phúc cả!” Những lời của mẹ Châu Tư Dĩnh khiến cho tôi có chút bất ngờ.

Theo lý mà nói, tất cả những người làm mẹ nhìn thấy người thứ ba trong cuộc hôn nhân của con giá mình, chắc chắn là muốn đánh chửi, nhưng bà ấy lại rất bình tĩnh.

Với sự giúp đỡ của Châu Tư Dĩnh, cánh tay của Trang Dật Dương đã được băng bó xong. Đối diện với mẹ của hai người phụ nữ, thái độ của anh ta rất quan trọng.

Anh ta lựa chọn đứng về phía tôi, nói với Châu Từ Dĩnh và mẹ của cô ta, “Bác gái, hôn ước của cháu và Tư Dĩnh đã được định từ nhiều năm trước, nhưng bọn cháu từ đầu đến cuối không hợp nhau, hôn nhân không thể ép buộc, bác hãy khuyên nhủ cô ấy, chuyện này toàn bộ đều là lỗi của cháu, muốn đánh muốn phạt, cô nói đi!”

Thái độ này của Trang Dật Dương khiến tôi rất hài lòng, nhìn bộ dạng vừa khó tin vừa đau khổ của Châu Tư Dĩnh, tôi cảm thấy sung sướиɠ.

Cô ta cho rằng một người thì không làm gì được Trang Dật Dương, mang thêm một trợ thủ thì có thể giải quyết được sao?