Yêu Không Thể Yêu

Chương 17

Trang Dật Dương đứng dậy, đi đến đầu giường tôi liền cúi người xuống, thân ảnh cao lớn của anh ta khiến tôi có cảm giác vô cùng áp lực.

“Tất cả sự hợp tác giữa chúng ta đều bắt nguồn từ đứa bé này, nếu nó không còn nữa, cô sẽ biết tôi độc ác gấp Dương Thụy bao nhiêu lần. Vì thế cô ngoan ngoãn một chút đi, hiểu không?” Anh ta ghé sát vào tai tôi nói, hơi thở anh ta nóng bỏng nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng.

Tôi vô thức run rẩy, tôi biết lời anh ta nói là thật. Người có thể khiến Tập đoàn Trang Thị chuyển mình trong vòng ba năm ngắn ngủi chắc chắn không phải người hạ thủ lưu tình.

“Ngày mai đi được không? Cho tôi tạm biệt bố mẹ tôi đã!” Khát vọng sống mạnh mẽ khiến tôi thỏa hiệp, tôi không chỉ có một mình, tôi còn bố mẹ nữa.

Trang Dật Dương đồng ý, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh. Tôi cũng không mong anh ta ở lại bên cạnh tôi, dù sao thì với anh ta, tôi chỉ là một công cụ mang thai sinh con mà thôi.

Chị Mai Tử an ủi tôi mấy câu, nói nhìn đi nhìn lại thì Trang Dật Dương đã đối xử với tôi rất đặc biệt, rất tốt rồi.

Đây là đặc biệt, đây là tốt?

Tôi thừa nhận, nếu lần này anh ta giúp tôi, sau này sẽ bị bố tôi thúc ép, nhưng lúc đó sức khỏe của ông cũng đã tốt hơn rồi, tôi sẽ không bị động như thế này!

Ai ngờ anh ta vừa đi chưa được bao lâu thì bố mẹ tôi lại đến. Bố tôi ngồi trên xe đẩy, mẹ tôi đẩy ông đến. Ông nhìn chằm chằm tôi: “Không được đi cùng nó, mày bắt buộc phải phá thail Cuộc đời Lâm Hải tao không thể để cho người đời chửi mắng được! Trước khi mày li hôn mà lại đã có thai nó, mày có cần mặt mũi nữa không hả?” Bố tôi vừa nói vừa ho sù sụ.

Bác sĩ đã nhấn mạnh không được để bố tôi tức giận, nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây?

“Bố, bây giờ các bác sĩ đều đã tan làm rồi, để ngày mai được không bố?”

Tôi chỉ đành dõ được ông lúc nào thì tranh thủ lúc ấy, nếu không được nữa thì lát nữa tôi sẽ đi khỏi Lâm Thành luôn.

“Tao bảo mẹ mày mua thuốc cho mày rồi, mày uống thuốc là xong!” Bố tôi có lẽ cũng đã đoán được ý định của tôi, liền bảo mẹ tôi nhét thuốc vào miệng tôi.

Không, tôi không thể uống thuốc này được!

Chị Mai Tử đã ra ngoài mua cơm cho tôi, trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn ba người chúng tôi thôi. Tôi còn vừa bị xuất huyết, sức khỏe bây giờ vô cùng yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của mẹ tôi.

Tôi chỉ đanh cắn chặt răng, cương quyết không uống thuốc. Mẹ tôi bóp miệng tôi, nhéo cánh tay tôi, bà vừa khóc vừa nói: “Văn Văn ngoan, nghe lời bố con đi. Bố mẹ không thể nhìn con sai lầm nối tiếp sai lâm được, người đàn ông đó không thể nào cho con hạnh phúc được đâu!”

Bố mẹ tôi nói đúng, nhưng đứa trẻ này phải sống, không chỉ vì Trang Dật Dương uy hϊếp, mà còn vì khát vọng muốn làm mẹ của tôi nữa. Cho dù sau này tôi không còn được gặp lại con nữa nhưng tôi vẫn hy vọng con tôi sống.

“Đứa trẻ ngốc này, bố mẹ chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Nhanh uống đi!”

Mẹ bóp miệng tôi đến chảy cả máu rồi.

Tôi khóc, cật lực lắc đầu.