Đã có lỗi một lần với Dương Thụy, tuyệt đối không thể có lần thứ hai.
Nếu đòi lại được tiền dự án, coi như lấy công chuộc tội.
Đi đến văn phòng của Tống giám đốc Trang Thị, đây rõ ràng khiến tôi cảm thấy công ty này đẳng cấp khác một trời một vực so với công ty nhà chúng tôi.
Tôi đứng ngồi không yên, đời Trang Dật Dương làm xong việc, thậm chí cũng không dám nhìn anh ta.
Anh ta ban ngày quá lạnh lùng, tối hôm đó có lẽ do uống quá nhiều rượu nên mới có thể nhiệt tình như một cái lò lửa, thiêu đốt hết mọi lý trí trong tôi.
Một hồi lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, “Cô là người của công ty Thụy Long?”
Một câu nói thôi cũng khiến tôi cảm thấy chua xót và nhục nhã bội phần, rõ ràng là anh ta đã quên chuyện tối hôm đó.
Tôi gật đầu và lấy ra bản hợp đồng giữa hai công ty trước ánh mắt thờ ơ của anh ta, “Tập đoàn Trang Thị vẫn chưa trả lại số tiền cọc 15 triệu cho chúng tôi, hãy trả lại vào ngày hôm nay!”
Anh ta cầm lấy bản hợp đồng, nhìn qua vài lượt, sau đó gọi cho nội bộ, người quản lý dự án và nhân viên tài chính cùng nhau tới.
Nghe báo cáo của họ, lúc này tôi mới hiếu, chính là Dương Thụy đã làm giả nó, lúc giao dịch liền bị tra ra, vì vậy Trang Thị mới từ chối.
Mà mọi thứ Dương Thuy lại không hề nói cho tôi biết, tôi thực sự xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Phu nhân Dương, số tiên này, chúng tôi e rằng không thể trả lại được! Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi phải tham gia họp rồi!” Trang Dật Dương đứng dậy nhìn xuống tôi mà nói, sau đó cất bước bỏ đi.
Tôi còn có lập trường nào để cãi lãi đối phương đây?
Dự là nếu không có tối hôm đó, hôm nay tôi cũng không thể bước vào căn phòng này được.
Vì vậy chuyện tôi dùng thân mình bồi thường cũng không đổi lấy được điều gì!
Số tiền một vạn này thật đáng cười, tôi đặt tấm chỉ phiếu lên bàn làm việc của anh ta rồi quay người rời đi.
Nếu lần đó bị làm giả, vậy thì chúng tôi căn bản không nợ nhiều đến vậy.
Dương Thụy ơi là Dương Thụy, rốt cuộc anh đang lừa tôi bao nhiêu chuyện đây?
Tôi hoảng hốt trở lại công ty, quả nhiên phát hiện thư ký của anh ấy quần áo xộc xệch bước ra từ văn phòng.
Thư ký Hứa Cầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn tôi, ưỡn ẹo đi làm việc, không một câu chào hỏi.
Nhìn thấy tôi, Dương Thụy trước hết vô cùng kinh ngạc, rồi rất nhanh lấy lại dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra đây mới là nguyên nhân li hôn chính sao? Không phải vì tiền, mà là vì người!
“Tôi đồng ý li hôn! Nhưng tài sản phải được phân theo pháp luật! Anh vốn dĩ không bị lỗ nhiều như thế, sao anh lại lừa tôi? Tại sao?” Tôi không thể khống chế được cảm xúc, lập tức gào lên.
Tim tôi như bị dao cứa, anh ấy là chồng tôi, là người tôi muốn ở bên cả đời, lại đâm tôi một nhát đau như thết “Phân chia theo luật? Một người nɠɵạı ŧìиɧ có tư cách đó sao?” Dương Thụy vạch mặt, biến thành một dáng vẻ là tôi hoàn toàn lạ lãm.