Cố Ưu Mặc hơi sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấu triệt như vậy, điều này giống y như suy nghĩ trong lòng ông ấy. Dù sao, bọn họ cũng không có thời gian lãng phí, càng không có khả năng phân ra đại quân để giám sát những tù binh này.
“Tiểu tử, không hổ là chất của ta, suy nghĩ giống nhau”, Cố Ưu Mặc vỗ bả vai Cố Thiên Mệnh, trong ánh mắt vui mừng ẩn chứa 1 tia sắc bén.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh chỉ khẽ cười, không còn quan sát những sĩ tốt Bắc Việt quốc phía dưới nữa.
Bởi vì, từ thời điểm Bắc Việt quốc nhiều lần xâm nhập Thiên Phong quốc, cũng đã định trước kết cục của bọn họ. Những tướng sĩ của Bắc Việt quốc này đều dính máu tươi của sĩ tốt và dân chúng Thiên Phong quốc.
“Truyền lệnh! Tù binh Bắc Việt quốc bị bắt làm tù binh, gϊếŧ tại chỗ!”
Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc liền nhìn hơn một vạn tù binh Bắc Việt quốc phía dưới với sát ý nồng đậm, uy thế không thể nghi ngờ hạ lệnh.
“Truyền lệnh! Hỏa tốc chuẩn bị quân báo về Thiên Phong quốc, phái đại quân tới tiếp nhận Huyền Lạc quan”.
“Truyền lệnh! Đợi lát nữa đem tất cả những thi thể này chôn cùng nhau để tránh sinh ra ôn dịch”.
Quân lệnh của Cố Ưu Mặc lần lượt hạ xuống, làm cho chúng tướng sĩ Huyết Xích quân đều căng thẳng tâm thần.
Chỉ là trong chốc lát, liền có vô số tướng sĩ Huyết Xích vọt xuống dưới tường thành, tay cầm lưỡi dao sắc bén đánh về phía tù binh Bắc Việt quốc tay không tấc sắc.
Nhất thời, tiếng hô gϊếŧ nổi lên, còn có các loại âm thanh than khóc sợ hãi không dám tin của sĩ tốt Bắc Việt quốc vang lên.
“Tại sao? Chúng ta đều đã đầu hàng rồi, tại sao phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy?”, có một sĩ tốt Bắc Việt quốc nhìn tướng sĩ Huyết Xích quân đang không ngừng gϊếŧ người, nỗi sợ hãi nồng đậm lan tràn toàn thân, bất lực hò hét cùng bi thương quát.
“Đừng gϊếŧ ta! Chúng ta đã đầu hàng rồi, chúng ta đã đầu hàng rồi!”
“A...”
Bên ngoài tường thành Huyền Lạc quan, tiếng gào thét không ngừng truyền đến bốn phương tám hướng, bất lực bi thương đến cùng cực.
Trời đất phảng phất cũng sầu thương theo, mưa nhỏ tí tách tí tách không ngừng rơi xuống, muốn dùng tiếng mưa để che lấp đi tiếng hò hét cùng than khóc nức nở của những tù binh Bắc Việt quốc này.
Chúng tướng sĩ của Huyết Xích quân hóa thành điêu thủ, không ngừng thu hoạch sinh mệnh của tù binh Bắc Việt quốc, bọn họ không có một chút thương hại, bởi vì con đường này, nhất định tràn ngập huyết sắc, người thắng làm vua.
Nếu trận chiến này Huyết Xích quân thất bại, như vậy mỗi tướng sĩ Huyết Xích đều hiểu được, nằm trên đất kêu rên chờ chết sẽ là bọn họ. Vì vậy, họ sẽ không dừng lại dưỡi dao sắc bén trên tay mình, bởi vì cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu.
“A...”
Vô số tiếng kêu rên cùng tiếng mưa trộn lẫn với nhau, tàn khốc lại hiện thực như vậy.
Đây là chiến tranh, sinh mệnh ở đây là thứ không đáng giá nhất, có lẽ giây tiếp theo, sẽ đến lượt họ.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, tiếng kêu rên đã dừng lại.
Mà toàn bộ bên ngoài tường thành Huyền Lạc quan, máu thành dòng chảy xuôi, thi thể trải dài khắp nơi trên cát vàng, đây là một bức tranh huyết sắc tráng lệ, bi thương đến cùng cực.
“Nếu đã bước lên con đường này, thì không còn lựa chọn nào khác, ít nhất, tất cả các ngươi đã từng huy hoàng”, Cố Ưu Mặc nhìn xuống vô số thi thể phía dưới, khẽ khép mắt lại.
Cố Thiên Mệnh thì không để ý tới cảnh tượng máu chảy thành sông phía dưới, mà đem ánh mắt hướng về phía chân trời của Bắc Việt quốc, trầm mặc không nói.
Sau đó, một đám tướng sĩ Huyết Xích quân dưới soái lệnh của Cố Ưu Mặc, cách Huyền Lạc quan một đoạn không xa đào một cái hố thật sâu, đem những thi thể này chôn vùi.
Trải qua một thời gian dài xử lý chiến trường, những thi thể này mới ngủ yên dưới lòng đất.
Chỉ có điều, trên chiến trường vẫn còn lưu lại một ít tay chân cùng binh giáp bị nghiền nát, cùng với một dòng sông đỏ tươi màu huyết sắc.
Chỉ là một trận chiến ở Huyền Lạc quan, liền tử thương vô số, màu chảy thành sông. Có thể tưởng tượng được, trận chiến tiếp theo, sẽ ngày càng khó khăn. Nhưng Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh không thể dừng lại, bởi đây là cái giá mà Bắc Việt quốc phải trả, trong tay các tướng sĩ Bắc Việt quốc đều dính đầy máu tươi.
“Thiên mệnh, cháu cũng đi nghỉ ngơi đi. Con đường tiếp theo, sẽ khó khăn hơn”, Cố Ưu Mặc nặng nề vỗ vai Cố Thiên Mệnh một cái, xoay người hướng về phía dưới tường thành mà đi.
Cố Thiên Mệnh nhìn bóng lưng huyết sắc của Cố Ưu Mặc, im lặng thản nhiên.
Hiện tại, Cố Thiên Mệnh cũng không lo lắng một quốc gia như Bắc Việt quốc, mà kiêng kị thương khung treo cao trên chúng sinh kia.
“Cần mau chóng củng cố tu vi, tăng nhanh bước chân tu hành”,Cố Thiên Mệnh tự nói trong lòng, cảm giác huyền khí trong cơ thể mình tích lũy đến một điểm, hẳn là có thể tiến thêm một bước.
Đối với Cố Thiên Mệnh mà nói, hắn đột phá không khó, cái hắn cần là tu vi phải vững chắc, đặt nền móng cho con đường trong tương lai. Chính vì vậy, mỗi lần Cố Thiên Mệnh đột phá đều phải mài giũa khá lâu, mới chọn tiến thêm một bước.
Trở lại doanh trướng, Cố Thiên Mệnh liền đóng chặt cửa, bắt đầu ngồi xếp bằng tu hành...