Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 73

Chương 73
1.

Cổ Vân Vân rất muộn mới rời khỏi lễ đường, nếu không phải Kỉ Oanh ngăn lại chắc cô đã uống đến say mèm. Kỉ Oanh và Lí Dương Uy sợ Cổ Vân Vân tự lái xe về nên phải đợi đến khi đưa Cổ Vân Vân lên taxi rồi mới yên tâm.

Sau khi đẩy Cổ Vân Vân v trong taxi, Kỉ Oanh nói: “Vân Vân, nghĩ thoáng ra một chút, thực ra Trương Hoa không thích hợp với cậu, chỉ có cậu cứ mãi suy nghĩ những chuyện này, đợi khi nào cậu thoát ra khỏi suy nghĩ này, cậu sẽ thấy điều tớ nói là đúng!”

Cổ Vân Vân đột nhiên bật cười, sau đó nói: “Tôi biết cậu ta càng không thích hợp với Trần Dĩnh hơn, bởi vì tôi biết chuyện giữa họ!”

Kỉ Oanh bất lực thở dài: “Về nhà sớm đi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ suy nghĩ sau!”

Trưa ngày hôm sau tỉnh dậy, Cổ Vân Vân lại nhớ đến cảnh tượng Trần Dĩnh níu tay Trương Hoa đi vào hội trường. Cổ Vân Vân vốn dĩ có sẵn tâm lý oán hận, nhưng oán hận đáng lí ra phải dành cho Trương Hoa, dù gì chính vì những hành động mập mờ không rõ ràng của Trương Hoa mới gây ra chuyện ngày hôm nay, thế nhưng Cổ Vân Vân lại oán hận Trần Dĩnh.

Trong con mắt của Cổ Vân Vân, là Trần Dĩnh đã lợi dụng lòng tốt của Trương Hoa. Sau khi nɠɵạı ŧìиɧ bị phát hiện, bị ép phải ly hôn nên đã cố tình để lại đứa bé để duy trì quan hệ với Trương Hoa, sau đó lợi dụng đứa bé để bám riết lấy Trương Hoa.

Buổi trưa, khi đã đến công ty mà Cổ Vân Vân vẫn nhớ những chuyện này. Ngồi trong văn phòng hồi lâu, cô đột nhiên đến phòng nhân sự tìm số điện thoại liên lạc với Trần Dĩnh trước đây, thử gọi thì thấy liên lạc được.

Trần Dĩnh đang ở cửa hàng hoa thì nhận được điện của Cổ Vân Vân. Buổi sáng sau khi đưa con gái đi nhà trẻ, Trần Dĩnh liền đến cửa hàng. Tiểu Lộ và Tiểu Nhã nói: “Hôm nay trông chị dâu có vẻ rất vui vẻ, có chuyện gì mà vui thế?”

Trần Dĩnh cười nói: “Chẳng có chuyện gì vui thì không được vui hay sao?”

Đối với nhân viên mà nói, bà chủ vui đương nhiên là chuyện tốt lành đối với nhân viên rồi.

Trần Dĩnh nghe điện xong hỏi là ai, Cổ Vân Vân lập tức trả lời: “Cổ Vân Vân đây!”

Trần Dĩnh dường như chẳng hề bất ngờ trước cuộc gọi của Cổ Vân Vân, cô bình thản hỏi: “Có chuyện gì thế chị?”

Cổ Vân Vân nói: “Chiều nay nếu có thời gian thì ra ngoài ngồi chút nhé!”

height="0">Trần Dĩnh nói với nhân viên phục vụ: “Cũng cho tôi một ly cà phê, cảm ơn!”

Nhân viên phục vụ đi rồi, Trần Dĩnh liền hỏi: “Chị gọi tôi ra đây có việc gì không?”

Cổ Vân Vân liền nói: “Cô với Trương Hoa đang ở chung với nhau ư?”

Trần Dĩnh cười cười nói: “Chắc chị cũng đã nhìn ra rồi, Trương Hoa cứ muốn có con gái ở bên cạnh, tôi là mẹ của cháu, chắc chắn phải ở cạnh cháu thôi!”

Cổ Vân Vân nói: “Hanh phúc này không thuộc về cô, vì cô không có đủ tư cách!”

Trần Dĩnh nói: “Tôi hiểu ý của chị, tôi đã từng sai lầm, tôi không muốn trốn tránh, nhưng giờ tôi đang cố gắng để nắm bắt được hạnh phúc xứng đáng với mình, cũng cố gắng để làm tất cả những gì mình nên làm!”

“Cố gắng chưa chắc đã có kết quả!” – Cổ Vân Vân nói.

“Tôi hiểu điều đó, nhưng cho dù thế nào cũng phải cố gắng mới biết kết quả được!”

Cổ Vân Vân nhìn Trần Dĩnh, đột nhiên chậm rãi nhả từng chữ: “Tôi có thể khẳng định với cô rằng, sự cố gắng của cô sẽ không có kết quả đâu!”

Trần Dĩnh nghe xong, trong đầu chợt nảy ra một linh cảm không lành, gần đây, linh cảm này thường xuyên xuất hiện, Trần Dĩnh không hiểu tại sao lại như vậy. Giờ thì cô biết sự bất an này chủ yếu là vì Cổ Vân Vân. Hồi đầu chính vì Cổ Vân Vân đột nhiên nói chuyện của cô với gia đình Trương Hoa khiến cho hạnh phúc của cô phút chốc trở thành bọt xà phòng.

Cổ Vân Vân nhìn Trần Dĩnh nói tiếp: “Bởi vì cả tôi và cô đều biết rõ tâm bệnh của Trương Hoa là gì, nhược điểm của anh ấy ở đâu!”. Trần Dĩnh đương nhiên biết tâm bệnh của Trương Hoa ở đâu, cũng biết nhược điểm của anh là gì. Chính vì vậy cô mới luôn dè dặt, không muốn động đến những sợi dây thần kinh nhạy cảm của Trương Hoa, càng hi vọng thông qua những nỗ lực của mình để xóa bỏ những ám ảnh trong đầu anh.

3.

Trần Dĩnh gần như nói bằng giọng nài nỉ đối với Cổ Vân Vân: “Vân Vân, tôi biết là chị rất thích Trương Hoa, cho dù tôi không thể phục hôn với anh ấy tôi vẫnói một câu, chị với Trương Hoa không hợp nhau đâu, tính cách, thói quen và quan điểm sống của hai người đều khác nhau!”.

Cổ Vân Vân cười khẩy: “Thích hợp hay không tôi tự biết, con người đều có thể thay đổi, vì người mình thích mà thay đổi thì càng dễ dàng! Trương Hoa đã từ từ thay đổi cách sống, tôi cũng sẽ vì anh ấy mà thay đổi!”

Trần Dĩnh liền nói: “Sự thay đổi của Trương Hoa chỉ mang tính nhất thời, sớm muộn gì anh ấy cũng quay trở lại bản chất cũ. Trong thâm tâm, anh ấy mãi mãi yêu cuộc sống bình yên!”

“Đừng có nói như thể cô hiểu Trương Hoa hoàn toàn vậy, đừng quên tôi quen biết anh ấy từ hồi học đại học, còn lâu hơn cả cô đấy!”

“Hiểu một người không liên quan gì đến chuyện quen biết người ta sớm hay muộn. Muốn tìm hiểu một người cần phải dùng trái tim để cảm nhận!”

Cổ Vân Vân cười khẩy: “Ít nhất tôi cũng biết Trương Hoa là một người đàn ông truyền thống, hơn nữa lần đầu tiên của tôi cũng trao cho anh ấy rồi!”

Trần Dĩnh không hề hay biết Trương Hoa và Cổ Vân Vân đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với nhau, mặc dù hoài nghi họ từng có quan hệ với nhau, mặc dù hoài nghi họ từng có quan hệ với nhau, nhưng cô thà tin rằng giữa họ chưa xảy ra chuyện gì, thà tin tưởng vào Trương Hoa còn hơn. Lúc này chính miệng Cổ Vân Vân đã chứng minh điều này, trong lòng Trần Dĩnh bỗng đau đớn khó tả.

Trong lòng cô, cô cứ cho rằng thân xác của Trương Hoa chỉ thuộc về mình, giờ đột nhiên có người nói cũng có được cơ thể ấy, cảm giác ấy hụt hẫng khó mà diễn tả thành lời.

Con người có lẽ đều như thế, khi thích một người đều muốn người ấy chỉ duy nhất và nguyên vẹn thuộc về bản thân mình, nhưng lại dễ dàng bỏ quên mất việc mình liệu có vẹn nguyên, và chỉ thuộc về đối phương hay không.

4.

Trần Dĩnh ngồi ngây ra đó, không nhớ nổi Cổ Vân Vân đã đi lúc nào. Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói của Cổ Vân Vân: “Sự cố gắng của cô chắc chắn không có kết quả đâu” và “Lần đầu tiên của tôi cũng trao cho anh ấy rồi”.

Trần Dĩnh chậm rãi ra quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nói có người đã thanh toán rồi. Trần Dĩnh đang chuẩn bị đi thì nhân viên phục vụ lại nói: “Cô gái ấy lúc thanh toán có để lại lời nhắn, nói rằng trước khi cô rời khỏi thành phố này nhớ mời cà phê cô ấy!”

Đáng tiếc là nhân viên phục vụ không hiểu rõ hàm ý câu nói này của Cổ Vân Vân, còn tưởng Trần Dĩnh là người vùng khác đến đây chơi. Lúc Trần Dĩnh về đến cửa hàng, cô nói với Tiểu Lộ mình có chút việc, phải về nhà trước. Trần Dĩnh vừa đi thì Tiểu Nhã nói với Tiểu Lộ: “Ban sáng chị dâu còn vui vẻ thế, sau đến chiều đã ủ rủ thế rồi?”

Trần Dĩnh đi thẳng về nhà, sau đó nằm dài ra giường. Dạo này Trần Dĩnh cứ tưởng bản thân đang dần tìm lại được tự tin, thậm chí tối qua trong hôn lễ của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh, cô còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng về tương lại giữa mình và Trương Hoa.

Nhưng giờ sự tự tin này lại đang từ từ biến mất, nhớ lại vẻ tự tin của Cổ Vân Vân và sự căng thẳng của Trương Hoa, Trần Dĩnh biết rõ rằng thứ hạnh phúc này muốn mất đi thì dễ lắm, chỉ cần nỗi ám ảnh vẫn còn giày vò Trương Hoa, chắc chắn mọi thứ sẽ thay đổi.

Trần Dĩnh bỗng thấy căm hận sai lầm của mình trong quá khứ, cô chưa bao giờ căm hận nó như bây giờ, lòng thầm nghĩ nếu thời gian quay ngược trở lại lúc mới tốt nghiệp thì tốt biết bao, nếu có thể quay ngược thời gian, cho dù có phải chịu đau khổ mấy chục năm ròng cô cũng chấp nhận.

Nằm trên giường mà nước mắt Trần Dĩnh cứ trào ra, lúc đưa tay lên gạt nước mắt, cô mới phát hiện ra đã lâu lắm rồi mình không rơi lệ, chò dù là lúc một mình chăm sóc con vất vả như vậy cô cũng hiếm khi khóc. Cô vốn cứ tưởng mình đã đủ kiên cường, giờ mới phát hiện ra có thể sự kiên cường chỉ là cái vỏ bọc bất đắc dĩ.

5.

Trần Dĩnh cứ nằm lì như thế mấy tiếng đồng hồ không động đậy, đột nhiên điện thọai đổ chuông khiến cô giật mình bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ bộn bề.

Trương Hoa nói trong điện thọai: “Anh sắp về đến nhà rồi, nếu em còn ở cửa hàng thì để anh đi đón Tỉnh Tỉnh!” Lúc này Trần Dĩnh mới nhớ ra lúc chiều quên không đón con về. Trần Dĩnh cười gượng nói: “Thế anh đi đón con đi, em cũng sắp về nhà rồi, em đợi anh ở dưới tầng, sau đó đi chợ mua rau về nấu cơm!”

Trương Hoa ôm con gái xuống xe, nói với Trần Dĩnh: “Lần sau đón Tỉnh Tỉnh phải đỗ xe ở nhà trước, ban nãy đặt con trong lòng, lái xe còn chậm hơn cả tốc độ của xe đạp!

Trần Dĩnh đón lấy con, nói: “Đi thôi, chúng ta đi chợ nào!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, đột nhiên hỏi: “Mắt em sao thế? Tối qua uống nhiều quá nên hôm nay mắt vẫn còn đỏ ả?”

Trần Dĩnh cười nói: “Làm gì có chuyện, ban nãy chẳng may bị con gì bay vào mắt thôi!”

Trương Hoa ghé lại gần nói: “Thế để anh xem xem có còn trong mắt không!”

Trần Dĩnh nói: “Không sao rồi, chúng ta mau đi thôi”

Trần Dĩnh nấu nướng ở trong bếp một mình, bảo Trương Hoa ở ngoài trông con và đợi ăn cơm là được. Từ lúc ăn cơm cho đến lúc tắm xong lên giường đi ngủ, Trương Hoa cứ cảm thấy Trần Dĩnh hôm nay có vẻ là lạ.

Trương Hoa ôm Tỉnh Tỉnh trong lòng, để mặc cho con bé nhảy nhót trên đùi, sau đó ngoảnh đầu sang nhìn Trần Dĩnh đang nằm trên giường hỏi: “Hôm nay em sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”

Trần Dĩnh từ từ lại gần ôm chặt lấy Trương Hoa, cứ như thể đang lo lắng anh sẽ đột nhiên biến mất. Trương Hoa nói: “Sao thế?”

Trần Dĩnh nói: “Chúng ta đi du lịch một lần đi! Đi chơi một thời gian, cho con đi cùng!”

6.

Trương Hoa bảo: “Không có việc gì sao tự nhiên đi du lịch làm gì?”

“Lớn bằng ngần này rồi mà em chưa từng được đi du lịch, cứ coi như là để đền bù cho đợt kết hôn chúng ta không đi tuần trăng mật, hơn nữa dẫn con đi theo để cho con cùng ngắm phong cảnh!”

“Kể ra thì anh cũng chưa từng đi du lịch, nhưng hiện giờ đột nhiên đi du lịch cứ cảm thấy kì kì thế nào ấy, có ai lại đi du lịch vào thời điểm này đâu?”

Trần Dĩnh nói: “Đi du lịch mà đông quá thì chán chết, giờ ít người, càng yên tĩnh!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh ôm chặt lấy mình, nói: “Không phải em đang có tâm sự gì đấy chứ? Nếu không sao đột nhiên muốn đi du lịch?”

Trần Dĩnh ủ rũ nói: “Lúc đang hạnh phúc thì cố gắng mà nắm bắt hạnh phúc, như thế đến khi hạnh phúc mất đi sẽ ít nuối tiếc hơn!”

Thấy Trương Hoa không nói gì, Trần Dĩnh liền nói: “Đồng ý với em đi, cứ coi như em năm nỉ anh một lần vậy!”

“Thế em muốn đi bao lâu?”

“Một tháng đi!” – Rồi lại khẽ bảo: “Nếu phát hiện có thành phố nào tốt, không về đây nữa cũng được!”

“Đừng để đến lúc chúng ta về cửa hàng của em đã làm ăn thua lỗ, còn công việc của anh cũng mất luôn!”

“Cho dù là như thế cũng chẳng sao, cùng lắm anh tiếp tục làm công việc nhân sự của mình, còn em tiếp tục làm tài vụ!”

Trương Hoa nói: “Mặc dù hiện giờ công việc không bận lắm, nhưng tạm thời anh không thể hứa trước với em, để xem anh có thể xin nghỉ được không rồi tính tiếp!”

“Anh có thể nói vậy là em mừng rồi, chỉ có điều em vẫn hi vọng anh có thể xin nghỉ được!”

Nói rồi Trần Dĩnh lại siết chặt vòng tay ôm Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Tỉnh Tỉnh còn chưa ngủ mà em đã muốn rồi sao?”

Trần Dĩnh nhớ lại chuyện hôm qua, mặt đỏ bừng: “Muốn cái gì, em chỉ muốn ôm anh thôi!”