Chương 45
1.Đến giờ,Trần Dĩnh mới biết suy nghĩ trước đây của mình ấu trĩ đến nhường nào, hồi đầu vì nông nổi giữ lại đứa bé, tưởng rằng về nhà, về bên cạnh bố mẹ, mọi chuyện sẽ dần dần được tháo gỡ, cũng sẽ được an ủi.
Hồi đó cô chỉ nghĩ giữ lại đứa bé là sẽ có một tia hi vọng, giờ mới biết tia hi vọng này sẽ đem áp lực và đau khổ đến nhường nào. Ở bên bố mẹ, tâm lý nặng nề bức bách ấy khiến cho bản thân cô không thể nào thoải mái được. Mặc dù một thân một mình ở thành phố nơi Trương Hoa sống, nhưng bên cạnh còn có đồng nghiệp, chẳng ai biết chuyện cô ly hôn, cuộc sống tuy khổ nhưng nhẹ nhõm.
Trần Dĩnh hiểu tâm trạng của bố mẹ, cũng hiểu được tâm lý buồn bã và thất vọng của họ. Bao nhiêu năm nay bố mẹ cô đã gửi gắm bao nhiêu hi vọng vào cô, hi vọng duy nhất của họ là sau này cô sống hạnh phúc và vui vẻ, nhưng ai ngờ cuối cùng kết quả lại như thế này.
Trần Dĩnh thầm nghĩ, có thể trách ai được, mọi chuyện đều là do cô gây ra mà, đáng tiếc là thời gian chẳng thể quay ngược trở lại. Hi vọng duy nhất bây giờ của Trần Dĩnh là đứa bé trong bụng, cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định phải sinh nó ra khỏe mạnh.
Cô biết chắc chắn còn phải gánh chịu thêm càng nhiều áp lực, hiện giờ bố mẹ cô chỉ biết cô đã ly hôn, một khi họ hàng, bạn bè biết tin, áp lực sẽ còn lớn hơn nhiều.
Bố mẹ Trần Dĩnh cũng quyết định không hỏi Trần Dĩnh nguyên nhân ly hôn nữa, cho dù thế nào cô cũng là con gái họ, cho dù thế nào đứa bé cô sinh ra cũng là cháu ngoại của họ, vì vậy hiện nay phải cô gắng để cô tĩnh dưỡng chờ ngày sinh nở.
Mặc dù là vậy nhưng đôi bên vẫn nảy sinh những cảm giác và tâm lý phức tạp, thứ tâm lý phức tạp này khiến cho Trần Dĩnh không thể nào thoải mái và nhẹ nhõm thực sự.
2.
Bởi vì ở nhà gần như luôn trong trạng thái cô đơn, Trần Dĩnh càng thường xuyên nhớ đến Trương Hoa, đặc biệt là khi chẳng bao lâu nữa sẽ sinh con. Người ta sinh con đều có chồng bên cạnh, nhưng con mình sinh ra chẳng biết đến khi nào mới được gặp bố.
Cũng may trong khoảng thời gian cô đơn này còn có Lưu Huệ Anh, thỉnh thoảng buổi tối vẫn có thể gọi điện nói chuyện. Nhưng Trần Dĩnh cũng không dám gọi điện nhiều, sợ tốn tiền. Có lẽ Lưu Huệ Anh biết điều đó nên thường xuyên chủ động gọi cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh sau khi về quê, để tiết kiệm tiền đã chuyển sang dùng sim bản địa, nhưng thường ngày vẫn lắp sim cũ vào, lòng thầm hi vọng, biết đâu Trương Hoa lại liên lạc với cô mà không gọi được.
Thực ra cô chỉ cần gửi một cái tin nhắn bảo Trương Hoa rằng cô đã đổi số là có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề nhưng cô lại không chịu làm thế. Tâm lý này cũng giống như tâm lý của Trương Hoa, rõ ràng rất muốn nhưng lại không chịu liên lạc với Trần Dĩnh, ngay cả tin nhắn cũng không gửi, nhưng trong lòng luôn hi vọng cô liên lạc trước với mình.
Trương Hoa không rõ bản thân mình gắn kết với Trần Dĩnh hay với đứa bé trong bụng cô, cứ đến tối lại nằm trên giường hút thuốc, nghĩ ngợi vẩn vơ. Đã nhiều lần cẩm điện thoại lên định gọi nhưng cuối cùng lại đặt xuống. Thậm chí lại còn nghĩ, đợi khi nào Trần Dĩnh chuẩn bị sinh sẽ về chỗ cô để nhìn đứa bé ra đời.
Nhưng tối nay lúc về nhà, anh chẳng còn thời gian nghĩ đến những chuyện này nữa, bởi vì Cổ Triết Đông đã đưa cho anh một xấp tài liệu và một cái đĩa, bảo anh phải xem thật kĩ, sau đó làm rõ mục đích Cổ Triết Đông đưa cho anh những thứ này là gì?
3.
Dù sao Trương Hoa cũng từng chịu trách nhiệm đào một thời gian bên Triết Đông, vừa xem qua là biết ngay đây là tài liệu kinh doanh bất động sản. Trương Hoa nghĩ, nếu Cổ Triết Đông chỉ yêu cầu anh học thuộc thì đâu cần phải đưa đĩa cho anh, nếu đã đưa kèm đĩa cho anh chắc là có hàm ý sâu xa.
Sau khi xem xong đĩa, Trương Hoa liền trầm ngâm suy nghĩ. Nội dung cái đĩa là băng thu hình buổi đào tạo khích lệ kinh doanh rất dễ mua được trên thị trường. Lúc ở công ty điện tử Triết Đông, công ty đã sắp xếp cho Trương Hoa đi dự mấy tiết như thế này rồi. Lần đầu tiên đi Trương Hoa cảm thấy rất khâm phục khả năng diễn thuyết và sự nhiệt tình của những đó.
Sau mấy lần tham dự, anh phát hiện nội dung đều na ná như nhau, lặp lại rất nhiều nên bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Về sau có dịp tiếp xúc với thị trường ngoại ô, gặp gỡ các nhà đại lý anh mới biết mấy bài đào tạo kiểu ày chẳng có tác dụng gì, không thể áp dụng vào thực tiễn. Đương nhiên Trương Hoa cũng không phủ nhận một điểm, đó là sự nhiệt tình cũng có tác dụng nhất định, nhưng không phải là tất cả.
Trương Hoa xem xong cái đĩa cứ suy nghĩ mãi, tại sao Cổ Triết Đông lại đưa cả tài liệu và cái đĩa này cho mình? Cuối cùng anh chợt hiểu ra, mục đích thật sự của Cổ Triết Đông không phải bảo anh học thuộc lòng mà dựa trên phương thức nào đó để trình bày tài liệu này ra, thậm chí phải trình bày một cách độc đáo hơn. Học thuộc lòng không hề khó đối với Trương Hoa, khó là ở chỗ làm thế nào để kết hợp động tác cơ thể, thể hiện tình cảm qua ngôn ngữ.
Hai ngày sau, Trương Hoa chủ động gọi cho Cổ Triết Đông, nói đã thuộc lòng nội dung tài liệu. Cổ Triết Đông bảo Trương Hoa đến thẳng công ty bất động sản gặp ông ta.
4.
Trương Hoa được dẫn vào văn phòng của Cổ Triết Đông. Văn phòng này phải to gấp đôi văn phòng của ông ta ở công ty điện máy. Ngoài Cổ Triết Đông ra còn có hai người nữa, một người khoảng bốn mươi. Người khách lớn tuổi ăn mặc rất thoải mái, đang ngồi hút thuốc. Trương Hoa thầm nghĩ, dám hút thuốc trong văn phòng của Cổ Triết Đông chắc không phải là người bình thường.
Người đàn ông bốn mươi tuổi mặc vét, thắt cà vạt, trông rất đường hoàng và đạo mạo. Trương Hoa vốn tưởng chỉ có một mình Cổ Triết Đông, giờ lại có thêm hai người nữa, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cổ Triết Đông ngồi im, chỉ lên tiếng bảo: “Vào đi!”
Hai người kia cũng ngồi im không có động tĩnh gì. Trương Hoa bước vào, đứng ở giữa văn phòng rộng lớn chứ không ngồi.
Cổ Triết Đông cười bảo: “Đã học thuộc tài liệu rồi à?”
“Đúng thế, về cơ bản tôi đã thuộc rồi!”
Mặc dù trí nhớ của Trương Hoa rất tốt, anh thậm chí dám khẳng định có thể không nói sai một từ so với tài liệu được giao, nhưng lúc này vẫn nên khiêm tốn một chút!
Cổ Triết Đông gật đầu nói: “Vậy thì nói cho chúng tôi nghe đi!”
Trương Hoa nhìn hai người lạ kia, Cổ Triết Đông biết ý, nói: “Hai vị này không phải là người ngoài, cậu cứ coi họ là đối tượng để thuyết giảng đi!”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn Trương Hoa, cười thân thiện, nụ cười ấy khiến cho Trương Hoa bớt căng thẳng đôi chút, trong lòng cảm thấy ông ta rất dễ mến.
Trương Hoa lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cân bằng tâm trạng, sau đó bắt đầu diễn giảng. Lúc mới bắt đầu, Trương Hoa hơi căng thẳng, nhưng sau vài phút, anh đã lấy lại được cảm giác. Đặc biệt là mỗi khi chạm phải ánh mắt người đàn ông lớn tuổi, ông ta luôn mỉm cười gật đầu với anh, giống như là đang khích lệ anh vậy.
Dần dần, Trương Hoa hoàn toàn thả lỏng mình, nhập tâm hoàn toàn vào ngôn ngữ cơ thể, cũng thêm vào cả cảm xúc của mình, có thể nói là đã tìm lại được cảm giác khi đào tạo các nhân viên kinh doanh ở công ty điện tử Triết Đông trước đây.
5.
Sau khi Trương Hoa nói xong, con người anh vẫn như chìm trong cảm xúc chưa thoát ra ngay được, Cổ Triết Đông nhìn hai người kia, người đàn ông lớn tuổi hơn gật đầu với Cổ Triết Đông. Người đàn ông trung niên hỏi Trương Hoa: “Trước đây cậu từng đảm nhiệm vai trò giáo viên huấn luyện?”
“Không ạ!”
Cổ Triết Đông trả lời thay cho Trương Hoa: “Theo như tôi biết thì cậu ta đã hỗ trợ đào tạo cho nhân viên kinh doanh ở bên công ty điện tử!”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Chẳng trách!”
Cổ Triết Đông lại hỏi người đàn ông đó: “Thiên Phàm, anh thấy sao?”
Người đàn ông đó đáp: “Nếu như từng là cán bộ đào tạo chuyên nghiệp thì biểu hiện ngày hôm nay là bình thường, nếu trước đây chưa làm về mảng này thì biểu hiện hôm nay có thể chấp nhận được!”
Cổ Triết Đông lại hỏi người đàn ông lớn tuổi: “Ông Hoa thấy sao?”
Người đàn ông được Cổ Triết Đông kính trọng gọi là “ông Hoa” khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Cũng khó nói, chuyện này phải xem trước đó các người đã nói thế nào? Có phải cậu ta biết rõ hôm nay đến đây để làm gì không?”
Cổ Triết Đông vội nói: “Cậu ra phòng khách đợi tôi một lát!”
Trương Hoa đáp lời rồi đi ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài anh không biết phòng khách ở đâu nên phải hỏi lễ tân.
Sau khi Trương Hoa ra ngoài, Cổ Triết Đông mới nói với hai người kia: “Cậu ta là bạn học của Vân Vân, bởi vì Vân Vân thích cậu ta nên mới đặc biệt tìm hiểu cậu ta!”
Ông Hoa hỏi thẳng: “Phán đoán của anh về cậu ta thế nào?”
“Có năng lực, nhưng cần phải định hướng!”
Người đàn ông trung tuổi hỏi: “Ngoài những cái này, ngài có phán đoán thế nào về chuyện của Vân Vân?”
“Hoàn cảnh của cậu ta khá phức tập, thích hợp làm nhân viên nhưng không thích hợp làm con rể của tôi!”
Ông Hoa liền nói: “Tôi hiểu ý của anh rồi, quay trở lại chuyện ngày hôm nay, trước đó anh đã nói thế nào với cậu ta?”
Cổ Triết Đông liền nói: “Tôi đưa tài liệu và đĩa cho cậu ta, bảo cậu ta học thuộc lòng!”
6.
Ông Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Nói như vậy có nghĩa là anh chỉ giao cho cậu ta nhiệm vụ học thuộc lòng chứ không phải diễn thuyết ngay tại trận như thế này à?”
“Có thể nói là vậy!”
Ông Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy kết quả của tôi là, có khả năng!”
ông Hoa chỉ nói “Có khả năng” nhưng đánh giá này là quá đủ với Cổ Triết Đông rồi. Cổ Triết Đông mỉm cười nói: “Nếu ông Hoa đã nói vậy, tôi cũng thấy yên tâm rồi!”
Cổ Triết Đông lại hỏi người đàn ông trung tuổi: “Thiên Phàm, anh còn muốn hỏi gì không?” , người kia nói: “Ông Hoa đã nhận xét như vậy rồi tôi cũng chẳng còn gì để nói, chỉ có một vấn đề là, sau này ngài định sắp xếp công việc của cậu ta thế nào?”
Cổ Triết Đông đột nhiên mỉm cười đầy bí ẩn: “Giờ tôi mới phát hiện, con người đôi khi cũng phải làm thử những cái trước đây chưa từng làm!”
“Nếu chủ tịch Cổ đã có kế hoạch cả rồi thì tôi cũng không dám hỏi thêm, chỉ biết phụ trách nhiệm vụ ngài giao cho thôi!”
Lúc Trương Hoa về đến nhà, trong lòng cảm thấy có một cảm giác khó nói thành lời, bản thân anh không rõ tại sao mình lại theo sự sắp đặt của Cổ Triết Đông như vậy, chẳng nhẽ trong lòng anh vẫn mong muốn được quay lại tập đoàn Cổ Triết Đông? Hay cũng có thể anh đang khao khát được thử sức với một công việc có tính cạnh tranh và đãi ngộ cao như thế? Hay là từ trước đến giờ anh luôn không chịu khuất phục trước bất cứ thử thách nào?
Cho dù là thế nào, tất cả mọi thứ đều có kết quả. Cổ Triết Đông cho gọi Trương Hoa quay lại văn phòng của ông ta chỉ để nói một câu: “Ngày mai cậu sang bên này làm việc, chuyện công việc cứ tìm giám đốc Hàn, làm thủ tục vào công ty cứ gặp ông Hoa!”
Trương Hoa vẫn không hiểu rõ vị trí hai người này trong công ty, nhưng ít nhất anh cũng biết người đàn ông trung niên tên Hàn Thiên Phàm.
Buổi tối nằm trên giường, Trương Hoa liền nhớ lại câu nói của Cổ Triết Đông, ông ta thậm chí còn không có ý hỏi ý kiến của anh, cứ như thể chuyện đến tập đoàn Triết Đông làm việc không do anh quyết định, mọi chuyện đều do một tay ông ta sắp xếp. Trương Hoa tự cười nhạo mình đầy bất lực, còn có cách nào khác đâu, nếu mình không muốn quay lại công ty thì đâu cần phải hoàn thành nhiệm vụ ông ta đã giao? Ngay từ ban đầu mình đã đặt mình vào thế bị động rồi!