Chương 1
Trương Hoa vui vẻ dẫn vợ đi họp lớp. Đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh đồng ý tham dự các buổi tụ tập kiểu như thế này kể từ sau khi kết hôn.Trần Dĩnh là mẫu phụ nữ không thích tham gia các hoạt động xã giao. Cứ hết giờ làm là về nhà. Hôm nay khó khăn lắm mới chịu cùng đi với Trương Hoa, vì vậy Trương Hoa rất vui.
Nhưng niềm vui này chẳng duy trì được lâu. Bởi vì người bạn cũ của anh là Lí Dương Uy đã nói nhỏ với anh: - “Là một bạn học cũ, có một số chuyện buộc phải nói với cậu. Hôm nay tôi mới biết cô gái này là vợ cậu, nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi gặp cô ta. Trước đây tôi đã gặp cô ta nhiều lần rồi. Chỉ có điều cô ta không biết tôi mà thôi”.
Trương Hoa hỏi Lí Dương Uy gặp Trần Dĩnh ở đâu? Lí Dương Uy liền nói: - “Ở khách sạn của chúng tôi, mỗi tháng cô ta thường xuất hiện vài lần với tổng giám đốc công ty cô ta, phòng thuê cố định là phòng 1608.”
Trương Hoa đờ người ra khi nghe những lời ấy. Lí Dương Uy tiếp tục nói: “Mấy nhân viên phục vụ của khách sạn chúng tôi đều biết, cô ta với tổng giám đốc cứ sau giờ làm là đến thuê phòng mấy tiếng đồng hồ rồi mới đi. Bởi vì đã gần một năm nay rồi nên tôi gặp cô ta nhiều lần. Nhưng cô ta lần nào cũng vội vàng đến rồi đi, chẳng để ý gì đến tôi”.
Trương Hoa định thần lại, gắt lên: “Đừng nói vớ vẩn, Trần Dĩnh từ xưa đến nay rất yên phận!”. Lí Dương Uy cười khẩy: “Bạn bè cũ tôi mới nói thẳng, lần sau tổng giám đốc cô ta gọi điện đến đặt phòng, tôi sẽ gọi cho cậu!”
2.
Trương Hoa âm thầm nhớ lại, kể từ khi quen biết cho đến khi sống chung với nhau, Trần Dĩnh luôn rất nhẹ nhàng, tiệc cưới cũng rất giản dị, chỉ đơn giản là mời họ hàng thân thích của hai bên đến ăn một bữa cơm, ngay cả bạn bè cũng không mời, bởi vì Trần Dĩnh không thích ồn ào.
Sau khi kết hôn, cứ hết giờ làm là cô về thẳng nhà, trừ một tháng vài buổi ở lại làm thêm giờ, mà có làm thêm giờ cô cũng vẫn về nhà>
Trương Hoa nghĩ chắc chắn Lí Dương Uy đã nhìn nhầm người. Trên đường về, Trần Dĩnh rất phấn khởi, hỏi Trương Hoa sao có vẻ không vui. Trương Hoa nói không có gì. Trần Dĩnh liền nói: “Trước đây không biết mấy người bạn ấy của anh, giờ biết rồi thấy họ thật thú vị!”
Chiều hôm sau, Trương Hoa nhận được điện thoại của Dương Uy, nói rằng tổng giám đốc của cô đã đặt phòng 1608 rồi, bảo anh hết giờ làm hãy đến khách sạn mà xem.
Suốt cả buổi chiều Trương Hoa như người mất hồn, anh không biết nên tin tưởng hay hoài nghi vợ mình. Lúc sắp hết giờ làm, Trương Hoa nhận được tin nhắn của Trần Dĩnh: “Tối nay em làm thêm, sẽ về nhà hơi muộn.” Trương Hoa nhận được tin này liền quyết định sẽ đến khách sạn ấy một chuyến.
3.
Ba năm trước, Trần Dĩnh vào làm ở phòng tài vụ của công ty. Lúc ấy vừa mới tốt nghiệp, Trần Dĩnh trẻ trung và xinh đẹp vừa đến đã trở thành mục tiêu của rất nhiều đồng nghiệp nam, nhưng Trần Dĩnh lại thầm thích Lục Đào, tổng giám đốc của công ty.
Vẻ tự tin và sức quyến rũ của Lục Đào khi ngồi trong văn phòng rộng rãi kí duyệt tài liệu, lúc ngồi ở vị trí lãnh đạo cấp cao trong phòng họp hay lúc đàm phán với khách hàng đã thu hút một cô gái mới tốt nghiệp. Mặc dù Lục Đào đã gần năm mươi tuổi, có vợ và con gái nhưng trong mắt Trần Dĩnh, chỉ có Lục Đào mới là người đàn ông chân chính.
Trần Dĩnh quyết định sẽ mạnh dạn theo đuổi tình yêu chân chính của mình. Cô lấy cớ là đưa văn kiện, liên tục đánh tín hiệu ngầm với Lục Đào mỗi lần gặp mặt.
Lục Đào đã sớm nhận ra tâm ý của Trần Dĩnh, với những cô gái mới tốt nghiệp thế này, tâm ý ra làm sao chỉ cần liếc qua là hiểu ngay. Lục Đào mặc dù thích chơi bời với đàn bà nhưng cũng có mấy nguyên tắc. Thứ nhất, không chu cấp. Thứ hai, không ăn cỏ gần hang.
Vì vậy mặc dù Lục Đào rất khát khao vẻ trẻ trung, xinh đẹp của Trần Dĩnh nhưng lí trí mách bảo anh ta không thể chơi bời với nhân viên công ty. Thế là lần nào Lục Đào cũng thẳng thừng từ chối.
Hành động từ chốiLục Đào trong mắt Trần Dĩnh lại trở thành hình ảnh vĩ đại của một người đàn ông tốt. Thế nên cô càng điên cuồng mê đắm Lục Đào, thậm chí sẵn sàng làm người tình trong bóng tối của anh ta.
4.
Sau nhiều lần Trần Dĩnh thổ lộ tình cảm, nhiều lần bày tỏ sẵn sàng làm người tình trong bóng tối, không cần bất cứ danh phận nào, cuối cùng hai người đã dẫn nhau vào khách sạn.
Trần Dĩnh từ chối tiền của Lục Đào, cô cảm thấy điều đó sẽ làm nhơ nhuốc tình yêu thiêng liêng trong lòng mình. Cuối cùng thì Lục Đào cũng yên tâm về cô gái này, biết chắc cô không phải loại con gái có thể mang đến rắc rối cho anh ta. Ngoài ra, để giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình tối nào hai người ở bên nhau, anh ta tuyệt đối trở về nhà trước chín giờ.
Trần Dĩnh cứ tưởng Lục Đào là một người đàn ông ngoài gia đình ra thì chỉ có mình cô hoàn toàn không biết Lục Đào gần như ngày nào cũng chơi bời ở vũ trường đến tận đêm khuya, thậm chí có hôm sau khi quan hệ với cô xong còn ra ngoài tìm cô gái khác.
Cứ như vậy, hai người duy trì quan hệ này được hai năm. Lục Đào cảm thấy nếu cứ thế này mãi có khi sẽ xảy ra rắc rối, nên nhiều lần làm công tác tư tưởng cho Trần Dĩnh, bảo cô tìm một người đàn ông thật thà mà kết hôn, như vậy mới có thể tránh được ánh mắt soi mói của người đời. Còn nói “tình yêu của chúng ta sẽ không vì những thứ đó mà thay đổi, thậm chí đôi bên sẽ càng biết trân trọng hơn”.
Cuối cùng thì Trần Dĩnh cũng đồng ý. Cô thông qua các mối quan hệ và làm quen với Trương Hoa. Trương Hoa cũng mới tốt nghiệp được vài năm, là một nhân viên bình thường trong một công ty. Một chàng trai có tình cảm rất đơn giản như anh, nhìn thấy một cô gái nhẹ nhàng, xinh đẹp như Trần Dĩnh là thích ngay. Hai người ra mắt họ hàng hai bên rồi nhanh chóng kết hôn.
5.
Trần Dĩnh cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ là một sự che đậy, vì vậy không làm to, đôi bên chủ yếu mời họ hàng thân thích ăn bữa cơm là xong. Mỗi ngày hết giờ làm là cô về nhà ngay, không chịu ra ngoài. Trương Hoa nhiều lần muốn cô đi tham dự họp lớp với mình nhưng cô đều lấy lí do là không thích ồn ào để từ chối.
Điều mà Trần Dĩnh trông đợi chính là mấy tiếng đồng hồ ở trong khách sạn cùng với Lục Đào vào vài tối mỗi tháng. Chỉ có như vậy cô mới cảm thấy mình đã quay lại với quỹ đạo tình yêu của mình.
Lúc ở bên cạnh Lục Đào, không chỉ con người Trần Dĩnh trở nên tràn đầy sức sống, mà việc làʍ t̠ìиɦ cũng rất cuồng nhiệt. Điều này hoàn toàn khác biệt đối với Trương Hoa. Làʍ t̠ìиɦ với Trương Hoa đa phần là vì nhiệm vụ, rất nhạt nhẽo. Nhưng với Lục Đào là còn có cả tình yêu của cô.
Nhưng Lục Đào chẳng bao giờ chịu ở lại thêm một phút, trước chín giờ là ra về, nhiều lúc vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong đã ngồi dậy mặc quần áo rồi đi ngay, nói rằng tối nay còn có việc.
Trần Dĩnh đều chấp nhận những điều này. Trong lòng cô luôn có một tia hi vọng, hi vọng rằng một ngày nào đó sẽ có điều gì đó thay đổi, mặc dù cô không rõ sự thay đổi này là gì, nhưng cô tin sự thay đổi này có thể khiến cô và Lục Đào ở bên nhau mãi mãi.
6.
Tối hôm đó, Trần Dĩnh và Lục Đào vừa làʍ t̠ìиɦ xong, bỗng nhiên bụng cô đau dữ dội. Trần Dĩnh nói: “Đưa em đến bệnh viện khám đi!” Lục Đào nhìn đồng hồ rồi bảo: “Không được, em biết là anh phải về nhà trước chín giờ mà!”
Lục Đào vừa mặc quần áo vừa nói: “Hay là anh đưa em đến công ty, em bảo Trương Hoa đưa em đi bệnh viện nhé!”
Trần Dĩnh đứng bên dưới công ty, tay hôm chặt bụng, ngồi xổm dưới đất, thấy Trương Hoa tất tưởi chạy đến. Trên đường đến bệnh viện, Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa mặt lấm tấm mồ hôi, yếu ớt nói: “Cám ơn anh!”
Trương Hoa ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, cám ơn gì chứ, chúng ta là vợ chồng mà!”
Cơ thể Trần Dĩnh khẽ run lên, nhớ đến cảnh Lục Đào ném mình ở lại rồi đi thẳng là cô lại không kìm được nước mắt.
Kết quả kiểm tra là Trần Dĩnh bị viêm cổ tử ©υиɠ.
Trương Hoa suốt cả buổi tối cứ tất bật hết việc nọ đến việc kia, về đến nhàTrần Dĩnh động vào bất cứ việc gì, thậm chí cử động cũng không được… Kiểu quan tâm, lo lắng ấy khiến cho Trần Dĩnh chợt cảm thấy có một chút rung động nào đó đang lan tỏa trong lòng.
7.
Trần Dĩnh nằm ở trên giường, nhớ lại khoảng thời gian gần một năm kể từ khi kết hôn với Trương Hoa. Người đàn ông chẳng lớn hơn cô bao nhiêu tuổi này luôn nhường nhịn cô, chuyện gì cũng làm theo ý cô.
Cô nói không muốn làm đám cưới rình rang, anh đồng ý. Cô nói tạm thời không muốn sinh con, anh đồng ý. Cô nói không thích ồn ào, không muốn tham gia họp lớp với anh, anh cũng nghe theo, thậm chí còn ở nhà với cô, không đi họp lớp nữa.
Cô mây mưa với Lục Đào ở khách sạn, anh vẫn luôn tin rằng cô làm thêm giờ, về đến nhà đã thấy cơm nước chuẩn bị tươm tất, còn anh đang ngồi đợi cô về cùng ăn.
Cô thích xem phim truyền hình, anh liền từ bỏ các chương trình thể thao trực tiếp, cùng cô ngồi xem phim.
Giờ nghĩ lại, Trần Dĩnh chợt phát hiện người đàn ông này đang thay đổi vì cô, luôn lặng lẽ ở bên cô, đặc biệt là sự lo lắng khi nghe thấy cô nói cô đau bụng qua điện thoại, cùng với câu “Chúng ta là vợ chồng mà” đã khiến cho Trần Dĩnh không thể không nhìn lại anh.
Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh mới thấy Trương Hoa chính là người bị hại. Anh hoàn toàn bị động tiếp nhận cuộc hôn nhân giả tạo này. Đồng thời cô phát hiện ra anh luôn dùng hành động thực tế để yêu thương cô.
8.
Mấy ngày sau, buổi tối lúc xem tivi Trần Dĩnh nói với Trương Hoa: “Bạn anh lúc nào thì tụ tập, em cũng muốn đến tham gia!” Trươn Hoa hào hứng nói: “Thế thì hay quá, để anh liên lạc với họ xem sao!”
Trần Dĩnh nghĩ nên tìm hiểu người đàn ông này, thử tiếp xúc với cuộc sống của anh xem sao.
Trong buổi tụ tập, Trần Dĩnh mới phát hiện đám bạn của Trương Hoa là những người rất trẻ trung, sôi động, có một số đã kết hôn, một số vẫn còn độc thân. Bọn họ còn trêu Trần Dĩnh: “Trương Hoa trước đây ở trường được rất nhiều bạn nữ thích, chỉ có điều cậu ta bảo thủ nên mới bỏ lỡ rất nhiều cơ hội
Rồi lại nói: “Chị dâu dạy dỗ cậu ta kiểu gì mà trước đây cậu ta rất thích tụ tập bạn bè, thế mà kết hôn xong, cả năm trời lại ngoan ngoãn thế, gần như chẳng ra ngoài, ngày ngày ởnhà?”
Trần Dĩnh nghe thấy thế chỉ cười cười, chợt phát hiện ra người đàn ông này có rất nhiều chuyện, cũng được rất nhiều người quý mến, hơn nữa bên cạnh anh là một nhóm những thanh niên cực kì sôi nổi.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Trương Hoa với bạn bè, Trần Dĩnh cũng cảm thấy vui lây.
9.
Cho đến khi Trương Hoa bị một bạn học gọi đến bên cạnh, thì thầm to nhỏ điều gì đó xong, anh đột nhiên trở nên thất thần. Trần Dĩnh không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng cô cảm thấy chắc là có chuyện gì đó.
Trên đường về nhà, Trần Dĩnh hỏi anh làm sao? Trương Hoa chỉ nói không có chuyện gì. Trần Dĩnh cười nói: “Không phải có bạn gái nào liên lạc lại với khiến anh hối hận đã kết hôn quá sớm đấy chứ?”
Đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh nói đùa với Trương Hoa, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có tâm sự trong lòng. Cô phát hiện ra mình bắt đầu để tâm đến chuyện Trương Hoa không vui, thậm chí cô đang nghĩ, hi vọng không phải đúng như lời đùa của cô, không phải Trương Hoa đang nghĩ đến một cô bạn học nào đó.
Về đến nhà, Trương Hoa vẫn u uất, chẳng cười nói như mọi ngày. Mấy lần Trần Dĩnh định hỏi rốt cuộc người bạn ấy nói gì khiến anh không vui nhưng lại thôi. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cũng mấy lần định mở miệng hỏi. Nhưng cả hai đều cố nén không nói gì.
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa leo lên giường từ sớm, đột nhiên cảm thấy mình thực sự đã ít quan tâm đến người đàn ông này.
10.
Ngày hôm sau, Trần Dĩnh do dự cả buổi, đến trưa liền nhắn cho Lục Đào một cái tin: Tối nay, ở chỗ cũ. Lục Đào nhìn thấy tin nhắn của Hổ tiếu sinh uy lấy làm lạ, trước đây mỗi lần đi khách sạn đều do anh ta hẹn Trần Dĩnh, bởi vì Trần Dĩnh biết anh bận nên lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh chủ động hẹn. Lục Đào nghĩ, chẳng nhẽ Trần Dĩnh hôm nay có yêu cầu gì đặc biệt? Nhưng anh ta vẫn nhắn lại: Ok! Rồi chủ động gọi điện đặt phòng 1608. Lần nào cũng do anh ta gọi điện đặt phòng.
Trần Dĩnh lấy chìa khóa phòng ở quầy lễ tân rồi lên trước. Nửa tiếng sau Lục Đào mới đến. Anh ta hỏi lễ tân rồi mới lên theo.
Đứng từ xa, Lí Dương Uy nói với Trương Hoa: “Tôi nói không sai chứ? Có cần phải lên kiểm tra không?” Trương Hoa nói: “Không cần, tôi về nhà trước!”
Lục Đào vừa vào phòng đã giục Trần Dĩnh đi tắm. Trần Dĩnh ngồi yên trên giường. Lục Đào hỏi làm sao, Trần Dĩnh liền nhìn anh ta rồi chậm rãi nói: “Chúng ta kết thúc đi, em muốn sống yên ổn với Trương Hoa, người đàn ông này cần đến sự quan tâm của em!”
Lục Đào nhìn cô, không hề cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng anh ta luôn hi vọng sẽ kết thúc như vậy. Ba năm nay, anh ta đã chẳng còn cảm giác nồng nànan đầu với Trần Dĩnh nữa, hơn nữa anh ta cũng mong mau chóng kết thúc. Kết thúc như thế này khiến anh ta chẳng có gì phải lo lắng hết.
Lục Đào nói: “Vậy hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hả?” Trần Dĩnh gật đầu khẳng định. Lục Đào lại gần ôm cô: “Vậy chúng ta ân ái lần cuối nhé!”. Trần Dĩnh tránh anh ta, nói: “Em đã quyết định sẽ sống yên ổn với Trương Hoa rồi thì sẽ không có quan hệ gì với anh nữa. Lần này em đến chỉ là nói rõ với anh. Ngoài ra, cám ơn anh đã từng cho em ảo tưởng về tình yêu!”
11.
Trương Hoa đang xào rau thì Trần Dĩnh về. Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô, cười nói: “Hôm nay làm thêm giờ mà về sớm thế à?” Trần Dĩnh liền đáp hôm nay không có nhiều việc.
Trương Hoa nói: “Đợi một lát, hôm nay anh làm nhiều món, còn mua thêm rượu, tối nay chúng ta sẽ ăn uống một bữa thịnh soạn!”
Lúc ăn cơm, Trần Dĩnh cứ hỏi hôm nay là ngày gì mà đột nhiên long trọng thế. Trương Hoa cười cười: “Không có gì, anh chỉ cảm thấy vui thôi. Cuối cùng cũng nhìn nhận rõ một số vấn đề, chỉ tại anh trước đây quá ngốc nghếch!”
Trần Dĩnh hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà vui thế?” Tối qua vẫn còn u uất không vui cơ mà? Nhưng cô cũng cảm thấy vui lây với Trương Hoa. Cho dù thế nào thì bộ dạng của anh hôm nay cũng không còn u uất như ngày hôm qua nữa.
Chủ yếu là vì đã nói rõ ràng mọi chuyện với Lục Đào nên cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên ổn sống bên Trương Hoa, có thể đường đường chính chính giới thiệu Trương Hoa với bạn bè của mình, có thể cùng đi dạo phố, đi xem phim, đi chợ, đi mua sắm cùng nhau như tất cả các cặp vợ chồng khác.
Buổi tối, lúc lên giường, Trương Hoa đột nhiên hơi thô bạo, cũng rất chủ động. Đổi lại là trước đây, Trần Dĩnh chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng giờ cô bắt đầu hưởng ứng theo Trương Hoa, ôm siết lấy anh.
Cuối cùng hai người cũng lên đến cao trào. Vào khoảnh khắc lêи đỉиɦ, Trương Hoa lớn tiếng la lên rồi ôm chặt lấy Trần Dĩnh, nói: “Trần Dĩnh, chúng ta ly hôn đi!”