Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 17: Phong cảnh sau ngày tuyết (2)

Sau khi tốt nghiệp đại học, toàn bộ số tiền tiết kiệm từ học bổng của anh chỉ để trả hết số nợ hồi cấp ba và khoản nợ vay vốn sinh viên đại học.

Tốt nghiệp xong anh lại trở về với cảnh nghèo rớt mùng tơi, tiếp tục kiếm tiền và xin đi du học.

"Lâm Diệc Dương là người anh khâm phục nhất trên đời, anh phục cậu ta dám thay đổi bản thân." Ngô Ngụy đứng bên cạnh bàn bi a, đưa cho Ân Quả một viên phấn lơ.

Ân Quả nhận lấy viên lơ, nhẹ nhàng bôi lên đầu cơ của mình. Ngô Ngụy nhìn cô, "Được rồi, em cứ luyện đi, anh đi làm thêm đây."

Sau khi Ngô Ngụy đi, ông chủ phòng bi a nhiệt tình hỏi han cô, dặn Ân Quả nếu gặp phải kẻ quấy rối hoặc đến gây phiền phức thì đừng khách sáo, cứ gọi thẳng người trong phòng bi a đến giải quyết. Ân Quả đồng ý, ông ta thân thiện vỗ vãi cô, "Bạn của Lin cũng chính là bạn của mọi người."

Hình như chỉ trong thoáng chốc, cô đã bước vào thế giới của Lâm Diệc Dương rồi.

Mỗi người ở đây đều có một mối quan hệ nào đó với anh.

Một mình Ân Quả luyện tập trong phòng đến khi trời tối mịt.

Từ đây có thể đi bộ về nhà, vì vậy hôm nay cô luyện thêm một tiếng, quay trở lại lịch làm việc và nghỉ ngơi như ở trong nước. Đến tối, phòng bi a đông khách hơn, ông chủ còn có lòng đóng cửa căn phòng nhỏ giúp cô.

Nhưng hiệu quả cách âm của tấm cửa gỗ không tốt lắm, đám đàn ông bên ngoài đang nhậu nhẹt ầm ĩ.

Tiếng cười đùa ồn ào vang lên không ngớt. Không khác gì ở trong nước, phòng bi a đông đúc nào cũng như vậy.

Hồi bé, để luyện tập tâm lý thi đấu, cô thường được anh họ Mạnh Hiểu Đông dẫn đến phòng bi a ồn ã nhất, nơi ấy nồng nặc mùi khói thuốc, không thiếu tiếng mắng chửi tục tĩu. Anh họ ngồi im, để mặc cô ở bàn bi a phía trong cùng, túm bừa một tên ma cà bông để chơi chung là chuyện hết sức bình thường. Bởi vậy đối với cô, tiếng ồn ã ngoài kia lúc này chẳng là gì cả, chỉ giống như một bản nhạc chậm rãi du dương.

Có điều từ khi anh họ mở câu lạc bộ, cô ít khi tiếp xúc với môi trường này hơn.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài bỗng vang lên một bài hát tiếng Trung, tên là Siêu sao thời loạn. Bài hát kiểu này được bật trong phòng bi a của người nước ngoài khiến người ta vô cùng ngạc nhiên. Nó gợi nhớ lại những ký ức ngày xưa của Ân Quả.

Cô cúi người xuống, vừa thực hiên tư thế nhắm chuẩn ba viên bi, vừa khẽ hát theo trong lòng.

"Cạch" một tiếng, bốn viên bi lao về phía bốn góc bàn, rơi xuống bốn lỗ tít*.

*Một thuật ngữ trong bi a, là bốn lỗ ở bốn góc bàn bi a.

Cảm giác tay hôm nay khá tốt. Cô vui vẻ khẽ hát: "Trời sinh ta đã thích lấy ngạo mạn làm bản tính... Trời sinh ta đã thích dùng thực lực giành chiến thắng, tung hoành đều dựa vào bản lĩnh thực sự."

Cửa được mở ra, một người bước vào.

Lúc đó, tầm mắt cô bị đèn bàn bi a che khuất, khi đứng thẳng dậy thì nhìn thấy Lâm Diệc Dương.

Câu hát đang lẩm nhẩm trong miệng lập tức dừng lại.

"Hát hay lắm." Anh mỉm cười đặt chai bia trong tay xuống bàn.

Chỉ vì có thể đến đây vào cuối tuần mà cả tuần nay anh bận tối mắt tối mũi, ngay cả tóc tai cũng chưa kịp cắt. Mấy sợi tóc loà xoà trước trán che khuất đôi mắt, ngược lại khiến anh càng mang một vẻ đẹp trai bất cần. Có lẽ do từ bé đã lăn lội trong các phòng bi a nên phong cách bất cần đời ấy ngấm vào trong xương cốt của anh. Tuy mấy năm qua được ẩn giấu kỹ càng và phai nhạt đi ít nhiều, nhưng thỉnh thoảng nó sẽ bộc lộ ra vào những lúc anh lơ đãng.

Chẳng hạn như tư thế anh cởϊ áσ lúc này.

Lâm Diệc Dương đặt găng tay lên ghế nghỉ sát tường cởϊ áσ khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo phông dài tay màu đen và quần bò rất bình thường... Chân anh dài thật đấy, trong đầu Ân Quả chợt bật ra suy nghĩ này.

Cô chần chừ mãi mới dám hỏi: "Anh... đi học cơ mà?"

Sao lại như từ trên trời rơi xuống thế này?

Lâm Diệc Dương ngoảnh lại, bắt gặp đôi mắt Ân Quả.

"Tan học xong anh liền tới đây." Anh cố gắng rời mắt khỏi gương mặt cô, tránh không để mình thất thố, "Nghe nói em đang ở đây luyện tập bi a nên anh tiện đường ghé qua xem."

Nói xong, Lâm Diệc Dương vỗ mặt bàn, "Đã quen với bàn bi a ở đây chưa?"

Bàn bi a ở mỗi nơi đều có nguồn gốc khác nhau, chắc chắn sẽ hơi khác so với bàn chỗ trước kia cô hay đến, anh sợ cô mới tới đây nên chưa quen.

"Không khác nhiều lắm." Ân Quả chỉ vào cây cơ chung gác bên cạnh, "Thỉnh thoảng em cũng dùng cơ chung, rồi cũng phải quen thôi."

"Tập bao lâu rồi? Chuẩn bị về chưa?" Anh chống tay lên bàn bi a, nghiêng người hỏi cô.

"Hôm nay em tự tập." Ân Quả mỉm cười thân thiện với anh, "Nếu anh rảnh thì chơi với em một ván nhé?"

"Anh ư?"

Ân Quả gật đầu.

Anh bỗng bật cười, "Không sợ bị anh đánh cho khóc tức tưởi à?"

Ân Quả ngẩn người, "Trình độ... của em cũng khá lắm đấy."

Ít nhất cô cũng là cơ thủ chuyên nghiệp, không thắng được anh cũng chẳng đến mức phải khóc.

"Ok." Lâm Diệc Dương cầm một cây cơ dùng chung lên, "Coi như anh luyện tập với em."

Mấy năm qua, ngoài tự luyện bi a, anh còn có cá cược bi a và dạy bi a. Lúc dạy bi a anh rất nghiêm khắc, vì sợ sẽ khiến con gái nhà người ta oà khóc nên anh chưa từng dạy học sinh nữ.

Bởi vậy nên chọn chơi kiểu bi a nào đây?

Đây là lần đầu tiên anh luyện tập với người ta, cần phải xem xét thật kỹ càng.

Ân Quả nhìn anh cầm viên phấn lơ bôi lên đầu cơ, thoạt nhìn không vui vẻ gì mấy. Cô vốn chỉ buột miệng trêu anh mà thôi, muốn mượn sở thích chung để kéo gần khoảng cách giữa hai người, song bây giờ nhìn như thể cô đang ép anh vậy.

Cô cầm cây cơ, cười thân thiện với anh, "Hay là chúng ta đi ăn cơm đi? Em quên mất anh vừa mới xuống tàu."

"Không sao, anh không đói." Nói xong, Lâm Diệc Dương lấy từng viên bi màu trong túi ra đặt lên bàn, sau đó tìm khuôn nhựa xếp bi thành hình thoi.

Cuối cùng, anh đặt viên bi trắng lên lằn bóng, chỉ tay vào viên bi, "Năm ván thắng ba, nếu em còn sức thì đánh mười ván thắng sáu cũng được."

Giọng điệu này không khác gì anh họ cô.

Bài hát kia được phát lại, lọt vào tai Ân Quả vẫn là câu: "Trời sinh ta đã thích lấy ngạo mạn làm bản tính... Trời sinh ta đã thích dùng thực lực giành chiến thắng, tung hoành đều dựa vào bản lĩnh thật sự..."

Cô chợt nhận ra bộ phim Người trong giang hồ* rất hợp với anh chàng đang cầm cây cơ này.

*Là một loại phim ăn khách có sáu phần của Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường, được công chiếu lần đầu vào năm 1996.

Ân Quả thôi nghĩ miên man, nhấc cây cơ lên đi tới một bên bàn. Cô cúi người, đặt cây cơ ngay ngắn.

"Muốn chơi đôn bi hay bình thường?" Cô đang định chọc bi thì nghe thấy Lâm Diệc Dương hỏi.

Ân Quả bị mất tập trung, suy nghĩ rồi đáp: "Thế nào cũng được."

"Năm nay trong nhóm nữ bọn em có một nhà vô địch sở trường là chơi đôn bi." Lâm Diệc Dương gợi ý: "Anh giúp em tập làm quen trước."

Cô lại bị mất tập trung lần nữa, ngạc nhiên nhìn anh.

Hoá ra anh cũng quen cơ thủ trong nhóm nữ ư?

Không thể bị phân tâm được, tập trung vào, tập trung vào.

Ân Quả nhìn chằm chằm viên bi trắng, trong mắt cô, kể từ khi viên bi trắng xuất hiện chính là lúc trận đấu bắt đầu. Đối thủ là ai cũng đều như nhau.

"Cạch" một tiếng, bi trắng phá vỡ đội hình bi màu, bốn viên rơi xuống lỗ.

Một cú đánh mở màn tuyệt cú mèo.

Đây là lần đầu tiên cô chơi bi a với Lâm Diệc Dương. Vì đây không phải trận đấu chính thức, cũng không phải để cá cược, nên hai người luân phiên chọc bi.

Ván thứ nhất, Ân Quả giành chiến thắng sít sao.

Ván thứ hai, Lâm Diệc Dương một cơ dọn bàn.

Ván thứ ba, cô thua.

Ván thứ tư... rõ ràng Ân Quả cảm thấy anh bắt đầu nhường cho cô thắng.

Cô cũng đâu phải người hiếu thắng.

Hiện giờ đang là ván thứ năm, đến lượt Lâm Diệc Dương đánh.

Trên bàn, bi số 9 đang ở gần lỗ, anh chỉ cần chọc bi số 4 là dễ dàng thắng được ván này.

Trong bi a pool 9 bi, muốn chiến thắng có ba cách.

Cách thứ nhất, đánh lần lượt theo thứ tự 1-2-3-4-5-6-7-8-9, ván đấu kết thúc khi bi số 9 vào lỗ.

Cách thứ hai, có thể giành chiến thắng bằng cách đánh vào bi màu mang số nhỏ nhất trên bàn, gián tiếp đưa bi số 9 vào lỗ.

Cách thứ ba, sau cú đánh khai cuộc, bi số 9 trực tiếp rơi vào lỗ, ván đấu kết thúc.

"Anh không cần nhường em đâu." Nhìn thế cục ván này, nếu để cô đánh thì cô cũng có thể thắng, với trình độ của anh sẽ không thể nào xảy ra sai sót được.

Lâm Diệc Dương suy tư mấy giây.

Ban nãy khi bôi lơ cho đầu cơ, anh đã nghĩ thế làm thế nào để nhường cô mà không để lộ sơ hở gì, bởi vì dù sao ván này anh có thể thắng dễ dàng. Qua ánh đèn trên bàn bi a, anh thấy Ân Quả vui vẻ thì mới yên tâm trở lại.

Lâm Diệc Dương khom người chọc bi, rồi thoải mái nhấc cơ xuống.

Cô vỗ tay tán thưởng.

Ván đấu kết thúc, anh kéo cửa ra đi trả lại cây cơ, nhân tiện thanh toán luôn tiền thuê bàn hôm nay.

Ân Quả ôm túi đựng cơ chạy tới định tự mình trả tiền thì bị anh ngăn lại, tiện thể xách luôn túi đựng cơ của cô, "Từ xa tới là khách, hôm nay em đến đây lần đầu, tiền thuê bàn cứ để anh trả."

Sao làm như vậy được? Ân Quả muốn gạt đi, nhưng ông chủ đã mỉm cười trả lại tiền cho Lâm Diệc Dương, bảo rằng cứ coi như để ông ta trả.

Lâm Diệc Dương và ông chủ là chỗ bạn bè thân thiết nên anh không khách sáo, trò chuyện với ông ta đôi ba câu rồi dẫn cô rời đi.