Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 11: Thế giới dưới tuyết (5)

Họ đứng trước cửa quán mì, nhìn thấy mấy người khác cũng đang đội tuyết đứng chờ bên ngoài. Lâm Diệc Dương dắt cô len lỏi qua đám đông, tiếp tục đi vào một quán mì ramen được sửa lại từ tầng hầm.

Giây phút đẩy cửa kính ra, một mùi hương thơm lừng bay tới.

Trên mỗi bàn là một bát mì to nóng hổi khói bay nghi ngút, ở hai bên lối đi chật hẹp, các bàn đều đông nghịt khách khứa. Căn phòng nóng hầm hập, bát mì ngon lành nóng hổi, đúng là sự lựa chọn tuyệt vời nhất trong ngày hôm nay.

Ngô Nguỵ đã chiếm sẵn một bàn bốn người, thấy hai người họ đến, anh ta cười tươi rói vẫy tay, "Ở đây."

Đây là lần thứ hai Ân Quả gặp anh ta. Thân thiện chào hỏi xong, cô đặt ba lô xuống, đi vào phòng vệ sinh trước.

Ân Quả vừa đi, Ngô Ngụy lập tức hạ giọng: "Ông quá đáng lắm rồi đấy, tôi đã cởi hết quần áo, đầu tóc cũng đầy bọt xà phòng mà còn bắt tôi đến đây chiếm chỗ trước? Chỉ để ăn một bát mì ramen thôi hả?"

"Đến rồi thì đừng càu nhàu nữa."

Lâm Diệc Dương vắt áo phao lên lưng ghế, sau đó vẫy tay chào hỏi chủ quán ở đây. Hai người nhiệt tình trò chuyện đôi ba câu bằng tiếng Nhật xong, anh bèn gọi rượu sake trước.

Chủ quán hỏi đã muốn gọi món chưa, anh từ chối, đợi Ân Quả ra rồi tính tiếp.

Ngô Ngụy chẳng hiểu gì cả, "Tôi tưởng ông đến Flushing cá cược bi a cơ mà? Sao lại được cô em đấy vậy?"

"Gặp ở phòng bi a." Anh đáp.

Lâm Diệc Dương kể lại đầu đuôi câu chuyện, đúng lúc này Ân Quả trở lại.

Bộ mặt "hóng hớt" của Ngô Ngụy lập tức thay đổi xoành xoạch, anh ta cười hì hì hỏi: "Nghe cậu ta kể em cũng tham gia giải đấu mở rộng hả?"

"Vâng, là nhóm nữ ạ." Cô mỉm cười, ngồi xuống đối diện hai người đàn ông.

"Anh cũng tham gia giải đấu này đấy." Ngô Ngụy đưa tay ra, "Chúng ta có duyên ghê, bắt tay cái nào."

"Có duyên thật đấy ạ." Ân Quả bắt tay với anh ta.

"Hôm đó anh bước vào quán, em trai em bắt chuyện với anh làm anh còn tưởng lừa đảo. Sau đó nhìn thấy túi đựng cơ bi a trên vali, anh mới yên tâm đấy." Ngô Ngụy mỉm cười kể lại đêm bão tuyết ấy:

"Mới đầu anh còn tưởng cơ bi a là của cậu ấy, không ngờ là của em."

Thảo nào hai người dễ dàng kết bạn với nhau như vậy, lại còn mời rượu nữa.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Hai người nói chuyện một lúc, nhờ có Ngô Ngụy, Ân Quả thu thập được kha khá thông tin về Lâm Diệc Dương.

Ngô Ngụy đang học ở Đại học New York, trước kia là Lâm Diệc Dương giúp anh ta chuẩn bị tài liệu qua đây học thạc sĩ. Chuyên ngành của hai người không giống nhau, anh đến đây trước một năm, học trong ba năm, còn Ngô Ngụy chỉ phải học một năm. Tốt nghiệp xong anh ta chưa về nước vội, mà chờ Lâm Diệc Dương hoàn thành chương trình học rồi về một thể.

"Thật ra anh chơi bi a 9 bi cũng bình thường thôi, hồi còn trẻ từng luyện tập. Nhưng bi a 9 bi rất thịnh hành ở Mỹ, qua đây phải nhập gia tuỳ tục." Ngô Ngụy cười nói.

Anh ta nói không sai. Ở Mỹ, rất nhiều người coi bi a pool 9 bi như trò giải trí gia đình, trong nhà còn có cả bàn bi a, nhưng snooker rất hiếm người chơi.

Trong phòng bi a mà hôm nay cô gặp Lâm Diệc Dương và phòng bi a cô thường đến luyện tập chỉ có một bàn snooker, cũng hiếm khi có người chơi.

Trong giải đấu chuyên nghiệp, người ở đây không ưa thích snooker lắm.

Ân Quả chơi bi a kiểu Mỹ, nên giải Bi a pool 9 bi Mỹ mở rộng rất quan trọng đối với cô. Nhưng nghe Ngô Ngụy nói, cô có thể đoán ra rằng anh ta chủ yếu chơi bi a kiểu Anh, là cơ thủ snooker giống anh họ cô.

Bạn bè Lâm Diệc Dương đều là cơ thủ chuyên nghiệp, sao anh không theo nhỉ?

Ân Quả nhìn anh.

Lâm Diệc Dương vẫn ngồi yên uống rượu sake. Anh cầm chai thuỷ tinh to chỉ bằng lòng bàn tay màu xanh da trời lên nhấp mấy ngụm, uống hết hơn nửa chai.

Có lẽ Lâm Diệc Dương không mấy để tâm đến cuộc đối thoại giữa bọn họ. Bắt gặp ánh mắt của Ân Quả, anh mới thuận tay đẩy thực đơn đến trước mặt cô, "Gọi đồ ăn trước đã rồi nói tiếp."

"Đúng rồi, gọi đồ ăn trước đã." Ngô Ngụy hùa theo.

Trên tờ thực đơn toàn là hình ảnh.

Trên khắp thế giới, món mì ramen ở cửa hàng nào cũng từa tựa nhau, chỉ cần nhìn hình để chọn mì và đồ ăn kèm là được. Ân Quả nhanh chóng chọn xong món rồi trả thực đơn cho Lâm Diệc Dương. Anh vẫy tay gọi nhân viên đến để gọi món, do là khách quen ở đây nên anh và Ngô Ngụy không cần xem thực đơn cũng chọn được.

Ngô Ngụy nói tiếp chuyện ban nãy, kể về cuộc sống thường ngày của mình ở New York, sau đó quan tâm hỏi han chỗ ăn chỗ ở sau này của cô.

"Có lẽ vẫn ở khách sạn thôi." Ân Quả nói: "Giờ em vẫn đang ở đó."

"Em không tính đến chuyện thuê nhà à? Thuê nhà ngắn hạn chẳng hạn."

"Em từng nghĩ đến rồi, nhưng thấy ba tháng không dài cũng không ngắn, em ngại phiền phức, với lại cũng chẳng tìm được căn nào ưng ý."

Ngô Ngụy lập tức nhiệt tình mời mọc, kể rằng căn hộ mình thuê có ba phòng ngủ, một cặp chị em gái đã thuê hai phòng nhưng sắp chuyển đi trong tháng này. Anh ta có thể giúp Ân Quả hỏi chủ nhà liệu có thể cho cô thuê ngắn hạn hay không. Như thế có hai lợi ích: Một là có thể tiết kiệm tiền trong giai đoạn hiện tại, hai là nếu em họ Ân Quả nhận được thư mời nhập học của trường Đại học New York thì có thể thuê lâu dài cũng được.

Vị trí đẹp, giao thông thuận tiện, phòng lại có sẵn.

Nghe Ngô Ngụy nói vậy, quả thật Ân Quả đã bị dao động.

Ban đầu tới đây, bạn bè cũng gợi ý cô thuê nhà ngắn hạn, có điều họ đều ở trong nước, không tiện tìm nhà cho cô nên đành thôi. Nếu đã có mỗi đáng tin, thuê nhà đương nhiên sẽ tiết kiệm hơn nhiều.

Ân Quả mừng rỡ nói lời cảm ơn, nhanh chóng kết bạn trên WeChat với Ngô Ngụy.

"Lát nữa anh hỏi chủ nhà cho, mai sẽ có câu trả lời chính xác cho em." Ngô Ngụy nói.

Cô mỉm cười gật đầu.

Ăn xong bữa khuya, Lâm Diệc Dương và Ân Quả lại đi tàu điện ngầm về, khi đến khách sạn cô ở đã là mười một giờ đêm.

Khách sạn này ở một khu phố khá hẻo lánh, xung quanh chỉ có các xưởng sửa chữa, nơi tấp nập duy nhất là một trạm xăng nhỏ. Từ ga tàu điện ngầm về khách sạn phải đi qua một con đường tối thui, ngoài ánh sáng hắt ra từ trạm xăng thì không còn nguồn sáng nào khác, quãng đường phải đi bốn, năm phút mới đến nơi.

Nửa đêm trời nổi gió, khiến cô lạnh thấu tim.

Lâm Diệc Dương đưa Ân Quả về đến tận cửa khách sạn, hai cô tiếp viên ở quầy bar đang phì phèo hút thuốc. Thấy hai người đến gần, hai cô gái liền dụi tắt điếu thuốc, giúp họ kéo cánh cửa sắt sơn đen nặng trịch ra.

Cô dừng lại trước bậc thềm, "Bây giờ anh về thì còn chuyến tàu nào không?"

"Tàu điện ngầm hoạt động 24/7 mà." Anh tháo túi đựng cơ trên vai xuống, giữ chặt dây đeo, dường như không muốn trả lại mà đang chờ đợi một điều gì đó.

Bàn tay cầm dây đeo của Lâm Diệc Dương lộ ra bên ngoài. Ân Quả nhìn thấy, liền nghĩ ngay đến cánh tay bên phải khi cầm cơ của anh.

Môn bi a cần phải rèn giũa và khổ luyện liên tục trong thời gian dài, cũng giống như các môn thể thao khác, không thể biếng nhác một ngày nào. Người ngoài nghề không nhận ra được, còn kẻ chuyên nghiệp vừa nhìn liền là biết: Trình độ của anh là kết quả của việc tập luyện nhiều năm trời, chứ không phải chỉ là người nghiệp dư yêu thích môn bi a này...

Tiếng gõ cửa phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Quả. Cô ngoảnh đầu lại, thấy cậu em họ của mình đang đứng sau tấm kính mờ vẫy tay hai người.

Cùng lúc đó, Lâm Diệc Dương vòng tay qua vai cô, giúp cô kéo cánh cửa sắt. Anh đẩy Ân Quả vào trong căn phòng ấm áp rồi đưa túi đựng cơ cho Mạnh Hiểu Thiên.

"Cảm ơn anh Dương đã đưa chị em về." Em họ cười tươi nói.

Lâm Diệc Dương gật đầu thay cho lời tạm biệt. Sau đó anh đút tay vào túi quần, quay lại đi dọc theo con đường nhỏ không có đèn đường bên cạnh trạm xăng ban nãy.

Ân Quả sờ tai mình, vừa rồi lúc Lâm Diệc Dương kéo cửa, hình như khoá trên ống tay áo anh sượt qua tai cô, "Sao em xuống đúng lúc thế?"

"Anh Dương nhắn tin WeChat cho em, bảo chị sắp về rồi, dặn em xuống đón chị." Em họ nói: "Chắc do em từng nhắc đến việc bên dưới khách sạn có quầy bar nên anh ấy không yên tâm, sợ chị gặp phải mấy con ma men chăng?"

Câu trả lời vô cùng bất ngờ.

Ân Quả quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Lâm Diệc Dương đang kéo cao mũ lên chắn gió rét.

Phía xa là ánh đèn hắt ra từ trạm xăng, bên trái là bức tường cạnh con đường, bóng anh dần biến mất trong màn tuyết rơi lãng đãng, có lẽ anh đã xuống ga tàu điện ngầm rồi.