Lời này bỗng nhiên vang lên khiến bước chân Hạ Đình vô thức khựng lại. Cô vốn dĩ không muốn ngừng, nhưng lại không sao điều khiển được thân thể của mình phản ứng chân thật với cảm xúc trong lòng. Hiện tại cô có làm gì cũng có vẻ đã muộn, vậy nên Hạ Đình không đi nữa. Nhưng cô không có quay đầu lại nhìn Lục Chiêu.
Lục Chiêu ánh mắt màu nâu lóe lên khi nhìn thấy phản ứng của cô gái phía trước. Nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy một cái bóng lưng cô đơn mà quật cường... Lỳ lợm đến mức khiến hắn khó chịu. Lại thêm một hồi hắn mới nghe thấy giọng cô như hai thanh sắt rỉ cạ vào nhau vang lên giữa những giá sách im lìm và cũ kỹ, cảm xúc lãnh đạm khiến hắn nhíu mày, trong lòng bùng lên tức giận không cách nào che giấu: "Vậy thì đừng làm ra những hành động giống như muốn chân đạp hai thuyền."
Lục Chiêu đối với sự thản nhiên như chẳng có liên quan gì đến mình của cô, hắn nghe thấy giọng mình trở lạnh, bất kể lời nói có thể khiến cho Hạ Đình không vui mà vẫn nói: "Nếu vậy thì sao?"
Hạ Đình bị lời này chặn đứng tại chỗ. Bước chân vốn đang muốn nâng lên lúc này lại không động được nữa. Khó hiểu là cô không cảm thấy tức giận vì lời nói có phần khốn nạn của Lục Chiêu, mà cô có chút mê mang không rõ người này lại bị làm sao nữa. Rõ ràng hắn không phải là người như vậy... Hạ Đình nghĩ đến đây lại cảm thấy có hơi ảo não vì suy nghĩ có vẻ giống như bị tình cảm làm ảnh hưởng của mình. Lục Chiêu tại sao không phải là người như vậy chứ...
Hạ Đình chỉ mãi lo suy nghĩ, không biết bản thân vô tình khiến cho người con trai đang hờn dỗi phải bật ra những lời...
"Nếu vậy thì có phải đến làm bạn cùng cậu, cậu cũng không muốn đúng hay không?"
Người con trai đợi một hồi không thấy Hạ Đình trả lời thì lập lại câu hỏi lần nữa. Lần này câu hỏi rõ ràng còn thẳng thừng hơn nhiều nhưng Hạ Đình vẫn không thể ngay lập tức trả lời hắn.
Có lẽ là bởi vì cô nghe được một tia tức giận còn có ủy khuất tủi thân... Khó mà tin được trong giọng nói của hắn. Hay bởi vì nãy giờ tất cả đều chỉ là nếu?
Cô nghĩ, vì một chuyện vẫn còn chưa xảy ra mà làm tổn thương một người có lẽ cô đã có chút tình cảm với hắn, có phải là quá mức tuyệt tình rồi không.
Cho dù cô đã nói mặc kệ bản thân có thích hắn hay không thì cũng nhất định không thừa nhận với ai, nhưng không có nghĩa cô sẽ thản nhiên nói ra những lời khiến người ta tổn thương. Cô tự nhận mình không phải người lạnh lùng như vậy, đặc biệt là với những người cô dùng trái tim để cảm nhận về họ, thích họ, tiếp nhận họ rồi đặt vào nơi mềm mại nhất của mình. Mặc cho tình cảm của cô với người con trai này đã được cô gia cố thêm một tầng bảo mật, vừa có ý giữ kỹ nó, vừa tránh cho nó ảnh hưởng đến cô.
Hạ Đình lại không trả lời... Điều này khiến cho người con trai đang không được vui hiểu lầm thành cô là ngầm thừa nhận. Giọng hắn có phần gây gắt hơn mà chất vấn cô: "Cậu ít nhất cũng phải đợi Tống Lan thích lại tôi!!... Ít nhất... Ít nhất là như vậy... Rồi mới tuyên án cho tôi chứ..."
Nói đến cuối giọng hắn lại có phần thê thảm khiến Hạ Đình lặng thinh, trái tim lại hơi nhoi nhói.
"Nói nãy giờ cũng là tôi giả dụ nhưng cậu đã tỏ thái độ tuyệt tình như thế rồi. Nếu tôi còn làm ra hành động lợi dụng Tống Lan để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu thì có phải cậu sẽ trực tiếp bày ra sắc mặt lạnh lùng với tôi luôn hay không?"
"..."
"Tôi chỉ mới cùng Tống Lan gần gũi một chút mà thôi..."
"..."
"Mà đó còn là tôi vì cậu mới chịu phối hợp một chút với cô nàng đanh đá kia đó chứ."
"..."
Hạ Đình không biết ở nơi nào đó trong trường học Tống Lan có vì những lời nói xấu này của Lục Chiêu mà ngứa mũi hay không nữa. Thế nhưng giọng điệu oan ức của người con trai khiến cô mới rồi còn thấy bản thân đã làm tổn thương hắn mà đau lòng, lúc này thì vừa buồn cười vừa bất lực câm nín không nói nên lời.
Thật sự là dở khóc dở cười mà.
"Cô gái này, cậu lạnh lùng như vậy sau này sẽ không có người yêu được đâu."
"Phì!"
Hạ Đình không nhịn được cười phun ra.
"Giờ cậu là đang tán tỉnh tôi à? Không muốn làm bạn nữa rồi?"
Cô không khỏi quay đầu nhìn hắn chê cười.
"Trước là bạn thân sau là bạn trai cậu không thấy rất tốt sao?"
Vậy mà người kia còn có thể thản nhiên mà nói thế với cô, chọc cho Hạ Đình không nhịn được bĩu môi khinh thường. Lục Chiêu ngược lại không có khó chịu như mới nãy nữa. Là bởi vì nụ cười của người con gái... Hay những lời móc mỉa không giống cô của bình thường lại khiến hắn như một người có bệnh M, cảm thấy thích nhìn cô đối xử với mình như vậy? Một Hạ Đình chân thật và sống động... Hắn luôn tìm kiếm không phải sao...
"Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể cẩn thận ngồi xuống suy tính chuyện hôn nhân sau này luôn cũng được nữa."
"..."
Hạ Đình câm nín. Cô có phải mới bị ảo thính hay không? Cô nhất định là nghe nhầm rồi... Nếu người con trai trước mặt thôi đừng dùng cái biểu tình nghiêm túc như vậy nhìn cô.
"Cậu... Lần nào tán gái cũng thế này sao?"
Sao cô lại không biết hắn tùy tiện như thế nhỉ? Hay là bởi vì người Châu Âu tư tưởng kỳ lạ như vậy?
"Cậu không phải đang nghĩ tôi tùy tiện đó chứ?"
Lục Chiêu thả người dựa vào bên cạnh giá sách. Trong tay hắncầm quyển tiểu thuyết Đồi Gió Hú tách làm đôi che đi nữa khuôn mặt anh tuấn, chỉ chừa lại đôi mắt mỗi lần nhìn ai đều có cảm giác như muốn giam cầm người ta vào đó, rồi dùng nó nhìn cô gái nhỏ cách mình không xa, không rõ cảm xúc mà hỏi.
"Không phải sao?"
Hạ Đình chậm rãi dời tầm mắt đi, bất lực nói. Cô cảm thấy nếu còn nhìn vào đôi mắt kia nữa thì cô sẽ không cứng rắn được.
"Người phương Đông không phải coi trọng một mối quan hệ nghiêm túc sao? Yêu đương cũng phải dùng hôn nhân làm tiền đề?"
Lục Chiêu nói như thể hắn không phải có một nữa dòng máu phương Đông vậy.
Mà cũng đúng, quan trọng là quan niệm được hình thành từ trong cuộc sống hằng ngày chứ không phải ảnh hưởng bởi dòng máu trong người.
"Hiện tại nói chuyện này còn quá sớm."
Hạ Đình trề môi lắc đầu nói. Cô không đến mức sẽ ngay lập tức tin vào những lời hắn nói một cách đơn giản như vậy. Cho dù là những người yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, ở bên nhau mười năm năm năm còn có thể chia tay được nữa mà. Quan trọng nhất là họ còn chưa là bạn nữa, yêu đương xa vời, hôn nhân càng khỏi phải nói. Chưa kể cô còn không tính...
"Tôi không ép người khác phải ngay lập tức nhận lời tôi, chỉ cần không phải lúc nào cũng tỏ ra xa cách như vậy thôi. Cho dù phải làm bạn ba năm trước thì vẫn tốt hơn mà đúng không?"
Lục Chiêu vừa nói vừa lại gần cô.
Hạ Đình nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng yên mặc cho hắn đến gần mình, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của mình đặt quyển tiểu thuyết trong tay hắn vào tay cô. Cô nghe giọng nói tựa như tiếng đàn xenlo của hắn vang lên bên tai, âm thanh khiến cho lỗ tai cô có chút ma ma tô tô phải ngại ngùng vô thức cúi đầu: "Cậu đang tìm nó à?"
"..."
Sao người này biết được nhỉ?
"Cậu cứ nhìn vào nó cho dù là đang nói chuyện với tôi."
"..."
Người này có thuật đọc tâm à?
Nhưng mà rõ ràng cô đi trước hắn, vậy mà lại không nhìn thấy cuốn sách này.
"Có lẽ có người đã không đặt nó đúng chỗ, tôi lấy được nó ở đầu giá sách bên kia." Tựa đề kỳ lạ nên tiện tay cầm lên xem thử. Hắn không biết cô lại muốn tìm nó, có khi vì nó nên cô mới không ngừng di chuyển giữa những giá sách không hề dừng lại.
"..."
Người này có thuật đọc tâm chắc luôn!!
Lục Chiêu hơi hơi nhẻm miệng cười vì biểu tình đáng yêu của cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực hắn. Có lẽ vì thái độ của cô mà tâm trạng của hắn tốt hơn lúc nãy rất nhiều, tốt nhất trong mấy ngày gần đây nên hắn quyết định không gây khó xử cho cô gái nhỏ nữa. Biết dừng tay đúng lúc là một kỹ xảo trong môn nghệ thuật tán tỉnh.
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Thản nhiên hưởng thụ niềm vui nhỏ thời học đường không tốt hơn sao?"
Hắn vừa nói vừa hơi nhếch lên khóe môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp dễ dàng hút hồn người khác, nhìn cô bằng đôi thổ hoàng mâu dịu dàng rồi thản nhiên bước về phía cửa thư viện. Điều này rõ ràng cho thấy ngay từ đầu hắn chỉ là vì muốn đi theo cô nên mới đến đây. Không, ngay từ đầu... Bắt đầu từ thời điểm ở trong rừng cây nhỏ, Lục Chiêu đã biểu hiện rất rõ cách làm của hắn. Không thèm che giấu, thẳng thắn thô bạo không cho phép chối bỏ như vậy.
Hạ Đình có chút hờn dỗi vô cớ nhìn bóng lưng cao lớn có chút đắc ý của người con trai dần khuất mất sau những giá sách. Một lúc sau cô mới chợt nhận ra bản thân có lẽ vừa bị người này dắt mũi dẫn đi, có khi đã để lộ cái gì cho hắn biết... Suy nghĩ này khiến cô không khỏi càng thêm bực bội mà bĩu bĩu đôi môi nhỏ.
Hạ Đình không nhận ra, cô ở hiện tại mới giống một thiếu nữ tuổi trăng rằm đầy mơ mộng và hồn nhiên, cũng sẽ có lúc bị một chàng bạch mã hoàng tử vô tình hay cố ý xuất hiện trước mặt làm cho mụ mị đầu óc, đánh mất bình tĩnh vốn có.
Thích một người là chuyện tội ác tày trời hay sao?
Không, ai cũng có quyền thích một người, miễn không làm ra những hành động ảnh hưởng đến lợi ích của người khác thì nó chẳng có gì không đúng.
Chính vì nghĩ như vậy nên Hạ Đình mới chưa từng trốn tránh cảm tình đã, đang và không ngừng chớm nở trong lòng mình. Cô vẫn chấp nhận, chỉ là không muốn bày tỏ chút nào cho người khác biết thôi.
Cô muốn giữ cho mình thứ cảm xúc khiến tim người đập thình thịch này.
Tốt đẹp, không có màu sắc tối tăm nào khác.